Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 89 : Rau hoa hẹ
Ngày đăng: 16:45 18/04/20
Edit: Rabitdễthương
Beta: Sakura
“Mạn Nhi ah, các cháu đã đi chợ trở về rồi hả?” Liên Thủ Lễ chất phác theo sát mấy người Liên Mạn Nhi chào hỏi, “Cái này,bà nội cháu nói rau
hẹ đã chết, phải xúc đi rồi.”
Liên Thủ Lễ mang theo đồ hốt phân ở bên trong đều là rau hẹ, cầm cái
xẻng trực tiếp xúc xuống đất. Rau hẹ là loại rau xanh thông thường của
nông thôn, có thể dùng để ăn sống. Liên gia trồng ba luống rau hẹ, mỗi
khi đến mùa thu rau hẹ trải qua một quý, đều giống như vậy, dùng xẻng
xúc rau hẹ lên. Mà gốc rau hẹ lưu trong đất, mùa xuân năm sau, trải qua
một trận mưa, sẽ sinh trưởng ra rau hẹ mới.
Bất quá, hiện tại xúc rau hẹ dường như hơi sớm. Liên Mạn Nhi nhỏ một
nắm rau hẹ, quả nhiên có dấu vết bị sâu trùng cắn. ở thời đại này không
có thuốc hóa học, rau hẹ lại dễ bị sâu ăn, chút côn trùng cũng không
tính chuyện gì.
“Tam bá, có phải là hơi sớm một chút hay không, côn trùng cũng không
nhiều.” Liên Mạn Nhi còn nghĩ muốn ăn rau hẹ trứng tráng, rau hẹ nhân
bánh, rau hẹ hộp ….
“Bá cũng là nói như vậy, nhưng bà nội cháu lại muốn hiện tại xúc.” Liên Thủ Lễ trung thực mà nói.
Việc nhà Liên gia, đều là Chu thị định đoạt. Chu thị nói đúng là
đúng, không đúng cũng là đúng, ngoại trừ Liên lão gia tử, người khác đều không có quyền hạn nghi vấn. Nếu ai hơi chút lộ ra ý kiên bất đồng, thì sẽ chờ đợi nghênh đón trận mưa to gió lớn của Chu thị.
“Tam bá, đừng xúc hết, chừa cho nhà cháu một chút.” Liên Mạn Nhi đối
với Liên Thủ Lễ nói. Không có tủ lạnh, rau hẹ không thể để lâu, nhưng
sau khi cắt bỏ, đặt ở nơi râm mát , ăn được hai ngày là không có vấn đề
gì.
“Tam thẩm cháu đã chọn cái tốt, đưa cho mẹ cháu rồi.” Liên Thủ Lễ
nói. Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín tính tình hợp nhau, trong bốn huynh
đệ, hai người bọn họ tốt nhất. Mà Trương thị và mấy đứa trẻ con Liên Mạn Nhi đối với Triệu thị và Liên Diệp Nhi chiếu cố khắp nơi. Từ khi ở
riêng đến nay, quan hệ hai phòng của bọn họ càng thân mật.
“Vậy đa tạ Tam thẩm rồi.”
“Đa tạ cái gì, đều là người một nhà. Các cháu mau trở lại phòng a. Đi cả buổi, cha và mẹ cháu mới vừa rồi còn nhắc tới đó.” Liên Thủ Lễ nói.
“Dạ.” Liên Mạn Nhi đáp ứng, nhìn xem Liên Thủ Lễ mang theo đồ hốt
phân hướng ngoài cửa đi. Trong lòng vẫn là cảm thấy đem những rau hẹ kia ném đi như vậy, thật là đáng tiếc. Nhưng không có tủ lạnh. Cho dù có tủ lạnh, đồ ăn này cũng không thể giữ quá lâu.
“Mẹ, mùa đông không phải muốn làm dưa chua sao?” Liên Mạn Nhi hỏi,
mùa đông ở đây rét lạnh, cũng không có rau cải tươi, rau xanh chỉ có cải trắng, khoai tây. Liên gia trồng rất nhiều cải trắng, trong đó không
sai biệt lắm có một nửa là định muối dưa chua.
“Đúng vậy a.”
“Mẹ, bông hẹ ta có thể hầm cách thủy không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Bông hẹ, bông hẹ gì, Mạn Nhi con nói là rau hẹ chết?” Trương thị khó hiểu nói.
Liên Mạn Nhi cũng hiểu được, ở đây không có thói quen dùng bông hẹ.
Bông hẹ là đồ tốt, thực tế cùng dưa chua có thể nói là tuyệt phối. Mặt khác, ăn lẩu dê, cũng không thể thiếu bông hẹ.
“Mẹ, bông hẹ này, con đã nghe Trầm Khiêm nói có thể dùng được.” Liên
Mạn Nhi chỉ có thể nói như vậy, rồi đem bông hẹ là cái gì cùng Trương
thị nói sơ qua một lần.”Chúng ta trước làm một hộp, mẹ sẽ hiểu.”
Làm bông hẹ phải dùng loại già, chỉ dùng muối, không cần gia vị khác.
“Những rau hẹ này nếu ném đi, cũng đáng tiếc. Đi, ta làm bông hẹ.”
Cả nhà đều là người chịu khó, nói làm liền làm.
Trước muốn làm sạch rau hẹ, đem lá vụn và bị côn trùng cắn ngắt xuống hết, có sâu nhỏ thì phải đem sâu nhỏ cầm ra. Sau đó chính là tẩy trừ,
phải rửa sạch sẽ, hong khô hơi nước, cắt thành đoạn ngắn. Sau đó, bỏ vào trong bình sạch, đồng thời cho thêm muối, tỏi băm vào trộn đều, cho đến khi muối và rau hẹ hòa chung thành hỗn hợp.
Kỳ thật bông hẹ, chính là tương hẹ a, Liên Mạn Nhi giật mình hiểu ra.
Mấy người phân công nhau làm việc, Liên Thủ Tín phải chịu trách nhiệm cung ứng nước, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất phụ trách hái rau hẹ, Liên Chi Nhi phụ trách rửa rau hẹ, Trương thị kỹ thuật xắt rau tốt, bà phụ trách cắt, sau đó đảo rau hẹ chính là Liên Thủ Tín và Ngũ Lang làm. Triệu thị và Liên Diệp Nhi thấy, cũng tới hỗ trợ.
“Rau hẹ này đều già rồi, nhìn thân cây hẹ này, lại lưu vài ngày, rau hẹ sẽ chết hết.” Triệu thị nói.
“Đừng nhìn thân, muốn bông hẹ đủ vị, phải dựa vào nó.” Liên Mạn Nhi nói.
“Vợ lão tam, con tới.” Chu thị đứng ở trên cửa phòng hô.
Triệu thị vội vàng để rau hẹ trong tay xuống, cùng Chu thị tiến vào
phòng trên, Liên Diệp Nhi lo lắng cho Triệu thị, cũng đi theo.
Một hồi công phu, chỉ nghe thấy phòng trên truyền ra tiếng tức giận mắng chửi của Chu thị.