Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 90 : Một chén tương phong ba

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Rabitdễthương

Beta: Sakura

“Lại là chuyện gì vậy, thật vất vả mới yên tĩnh được hai ngày.” Trương thị dừng thái rau hẹ lại, nhỏ giọng thầm nói.



Gần đây Liên gia liên tiếp xảy ra chuyện, hôm nay khó được yên tĩnh một ngày.



“Con thấy sắc mặt của bà nội vừa rồi rất khó coi.” Liên Mạn Nhi có chút bận tâm mà nhìn phương hướng phòng trên.



“Ta cũng thấy kỳ quái, ” Trương thị đối với Liên Thủ Tín nhỏ giọng

nói, “Tam tẩu là người hiền hậu, bảo làm gì thì làm đó, một câu nói to

cũng sẽ không nói, mấy năm nay , nương thế nào lại xem Tam tẩu không vừa mắt.”



Liên Thủ Tín vùi đầu đảo rau hẹ, cũng không đáp lời. Liên Mạn Nhi

nghĩ thầm, có lẽ cũng là bởi vì Triệu thị quá hiền hậu nên Chu thị mới

có thể mắt nạt thẩm ấy.



Đúng lúc này ở bên trong phòng trên, tiếng mắng chửi của Chu thị càng ngày càng lớn, trong đó còn kèm theo tiếng khóc của Triệu thị.



Trương thị không chịu nổi, để dao phay xuống sau đó lau tay ẩm ướt lên tạp dề.



“Ta đi xem một chút.” Trương thị nói xong liền hướng phòng trên đi.



“Mẹ, con đi với mẹ.” Liên Mạn Nhi để rau hẹ trong tay xuống, đi theo

Trương thị vào phòng trên. Nàng lo lắng nhất chính là sợ Trương thị chịu thiệt, thứ hai là từ ngày đó Liên Diệp Nhi cùng nàng nói chuyện, nàng

đối với chuyện của Triệu thị và Liên Diệp Nhi càng chú ý hơn so với

trước kia.



Liên Mạn Nhi đi vào phòng trên, trước vô ý thức mà nhìn thoáng qua

Tây phòng. Cửa Tây phòng đóng kín, bên trong im ắng, tựa hồ căn bản cũng không có người ở. Bất quá Liên Mạn Nhi biết rõ, Cổ thị, Liên Hoa Nhi,

còn có Tưởng thị mang theo Nữu Nữu đều ở bên trong. Đánh mất Liên Đóa

Nhi, Cổ thị thương tâm là không cần phải nói, hai ngày này luôn buồn bã. Liên Hoa Nhi cũng trở nên thập phần yên tĩnh, cơ hồ nhìn không thấy

nàng từ trong phòng đi ra, chân của nàng tổn thương ở Liên gia trở thành một chủ đề cấm kị.



Sớm biết hôm nay, thì trước kia đừng làm. Liên Mạn Nhi nghĩ đến một

câu nói như vậy. Bất quá tâm tư của nàng rất nhanh liền từ phía trên này chuyển dời đi, Trương thị đã đến gần Đông phòng. Liên Mạn Nhi vội vàng

đi theo.



Liên lão gia tử đi ra ngoài thăm họ hàng rồi, trong Đông phòng, Chu

thị đang ngồi ở trên mép giường. Chỉ vào Triệu thị cùng Liên Diệp nhi

quở trách.



“… Một chén tương thật tốt, đặt ở cho ruồi ăn, con là đồ phá sản… ”



Triệu thị mắt đỏ lên. Một câu không dám cãi, chỉ là không ngừng mà

vung lên vạt áo lau nước mắt. Liên Diệp Nhi mím môi, trừng tròng mắt,

thân thể nhỏ tức giận đến phát run.



“Nương, đây là xảy ra chuyện gì, có chuyện thì cứ nhẹ nhàng khuyên

bảo, nương xem Tam tẩu khóc kìa, Diệp nhi cũng sợ hãi.” Trương thị không thay đổi bản sắc lúc trước, vì người khác ra mặt ở phương diện này là

một chút cũng không bánh bao.



Chu thị tạm dừng nhục mạ đối với Triệu thị. Một đôi mắt dao găm nhìn chằm chằm Trương thị.



“Ai ôi!!!, đây là ai!”



Nếu như dựa theo lúc trước, lửa giận của Chu thị lập tức sẽ từ trên

người Triệu thị chuyển dời đến Trương thị. Nhưng hôm nay, chuyện có chút không giống với trước, Liên Diệp Nhi một mực đứng ở nơi đó không có lên tiếng đột nhiên mở miệng nói chuyện.



“Tứ thẩm, buổi sáng bà nội trông thấy chén tương rang, đặt ở bên

ngoài tủ chén, có con ruồi đậu vào, bà nội nói là mẹ cháu đặt ở đó.
Liên Diệp Nhi trực tiếp đi đến trước mặt Chu thị.



“Bà nội, bà tại sao mắng mẹ cháu là không bằng gà mái đẻ trứng, cháu

không phải mẹ cháu sinh đúng không?” Liên Diệp Nhi hỏi Chu thị.



Chu thị sững sờ.



“Chén tương kia, chính là bà cố ý để ở bên ngoài, bởi vì mẹ cháu giúp tứ thẩm làm việc, bà nhìn thấy nên tức giận, cố ý bới móc mắng mẹ

cháu.” Liên Diệp Nhi lại nói.



Chu thị xác thực là ý tứ này, nhưng bị một đứa trẻ con như vậy vạch

trần ra, bà trên mặt không thể đi xuống. Hơn nữa, bà ở trên người Liên

Diệp Nhi, thấy được Liên Mạn Nhi thứ hai. Đây là chuyện bà tuyệt sẽ

không dễ dàng tha thứ.



“Lão thiên gia ah, ngươi không có mắt ah, lại để cho một tiểu nha đầu chỉ vào mũi răn dạy ta a, ta đây là làm nên tội nghiệt gì.” Chu thị bắt đầu vỗ tay đánh chưởng mà gào thét lên.



“Diệp Nhi, mau xin lỗi bà nội .” Liên Thủ Lễ đối với Liên Diệp Nhi lớn tiếng nói.



Liên Diệp Nhi bị Liên Thủ Lễ rống thân thể run lên, nước mắt rào rào

rơi xuống đất, nhưng lại mím chặt bờ môi, không rên một tiếng. Nàng

không có sai, nàng sẽ không xin lỗi Chu thị.



“Tam ca, ngươi nói ngoài miệng thì có ích gì.” Liên Tú Nhi ở bên cạnh nói.



“… Tiểu nha đầu này đánh vào mặt già của ta ah.” Chu thị ngã ngửa

người về phía sau, gục tại mép giường, nói “Ta còn có mặt mũi gì để mà

sống, lão Tam, con dứt khoát trước tiên đánh chết ta đi.”



“Nương, nương…” Liên Thủ Lễ gọi vài tiếng nương, những lời khác lại nói không nên lời.



“Liên Diệp Nhi, dập đầu nhận lỗi với bà nội, bằng không thì cha…cha

sẽ đánh con.” Liên Thủ Lễ bị ép buộc sắc mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh, đành phải đối với Liên Diệp Nhi giương lên bàn tay.



Liên Diệp Nhi đứng thẳng tại chỗ, chính là không nói lời nào.



“Ta không có cách nào sống rồi…” Tiếng khóc của Chu thị lần nữa vang lên. Đây là thúc giục Liên Thủ Lễ nhanh động thủ.



Nếu như không đánh Liên Diệp Nhi, sẽ không làm cho Chu thị thoả mãn,

Chu thị cũng không ngừng làm ầm ĩ. Liên Thủ Lễ đánh phải tàn nhẫn, đem

bàn tay hướng trên người Liên Diệp Nhi đánh tới.



… …



Liên Mạn Nhi ở trong Tây Sương phòng, bưng nước rửa mặt cho Triệu thị, quay đầu mới phát hiện Liên Diệp Nhi không thấy đâu.



“Tỷ, có nhìn thấy Diệp nhi không?” Liên Mạn Nhi từ trong nhà đi tới, hỏi Liên Chi Nhi.



“Đi phòng trên rồi.” Liên Chi Nhi nói.



Làm ầm ĩ như vậy, ở Liên gia là chuyện thường ngày, bởi vậy bọn người Liên Chi Nhi vẫn còn tiếp tục làm rau hẹ, cũng không có tiến lên.



Liên Mạn Nhi vội vàng đi tìm Liên Diệp Nhi, nhấc màn cửa lên, nhìn

thấy Liên Thủ Lễ muốn đánh Liên Diệp Nhi, Liên Diệp Nhi tuy rằng sợ hãi, lại quật cường mà không né.



Không thể để cho Liên Thủ Lễ đánh Liên Diệp Nhi, không thể để cho ý muốn của Chu thị thực hiện được.



“Không tốt rồi, Tam thẩm thắt cổ rồi.”