Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 931 : Chung Tình
Ngày đăng: 17:00 18/04/20
Edit: Mai Nguyen
Beta: Tiểu Tuyền
Trầm Lục biểu lộ tâm ý của mình như vậy, làm cho Liên Mạn Nhi không
có cách nào né tránh. Muốn cùng Trầm Lục sống bên nhau đến bách niên
giai lão sao?
Liên Mạn Nhi đã sớm biết, ở niên đại này, chỉ có một con đường để lựa chọn là nhất định phải gả cho người ta, sau đó an phận sinh con dưỡng
cái. Có thể nói, đây chính là con đường duy nhất mà niên đại này cho
phép mình đi. Vì vậy, không phải Liên Mạn Nhi không chuẩn bị tinh thần
từ trước. Liên Mạn Nhi không có cách nào thay đổi thực tế, như vậy chỉ
có thể cố gắng đi thích ứng với thực tế này.
Đối với phu quân tương lai, nhà chồng tương lai, còn có cuộc sống hôn nhân trong tương lai, Liên Mạn Nhi cũng không phải là không có suy nghĩ qua. Yêu cầu của bản thân cũng không cao, đối với phu quân nàng chỉ yêu cầu là một người tốt, tương lai chỉ cần nhà chồng đứng đắn, thiện
lương, làm người có quy tắc. Về phần cuộc sống sau khi cưới, chỉ cần
bình bình đạm đạm sống qua ngày là tốt rồi.
Bất kể ở niên đại nào, tình yêu cũng là một thứ xa xỉ, tuy muốn nhưng không thể cầu. Có được nó dĩ nhiên là may mắn, nếu không có được cũng
phải cố mà sống tiếp. Liên Mạn Nhi nghĩ muốn một cuộc sống an an ổn ổn,
kiện kiện khang khang, làm hết sức mình chỉ mong có cuộc sống lâu dài
một chút, cũng ở trong tháng năm dài dằng dặc, nàng và phu quân tương
lai có thể cùng bồi dưỡng từng chút tùng chút một, tình cảm đó so với
tình yêu hay cái gì khác đều mạnh hơn, nó hơn ở chỗ trong đó còn có thân tình ấm áp.
Mình làm người tốt, sẽ tìm một người tốt, cuộc sống chỉ cần có trụ
cột căn bản bình thản mà an ổn. Nếu như là người này, hắn với nàng cũng
không phải là người hoàn toàn xa lạ, nếu như nàng cùng hắn có thể có một chút chủ đề chung, cùng chung yêu thích, nếu như nàng cùng hắn có thể
đủ thưởng thức lẫn nhau trong vậy thì càng tốt hơn.
Nhiều hơn nữa, Liên Mạn Nhi không dám suy nghĩ tới. Dù sao, cái niên
đại này, hôn nhân là chuyện kết hợp giữa hai họ, lời cha mẹ chính là
mệnh, không thể tự mình định chung thân. Một khắc khi hai vợ chồng nâng
lên khăn voan đêm động phòng hoa chúc, chính là tình huống lần đầu tiên
gặp mặt, chuyện này rất là phổ biến. Chẳng qua đó chỉ là hình thức để
duy trì hôn nhân, có người cả đời đồng sàng dị mộng cũng không phải là
thiếu.
Liên Mạn Nhi hiện tại không dám nghĩ quá nhiều, bởi vì hi vọng càng
lớn, thất vọng càng nhiều. Mọi người đều như vậy mà sống, rất nhiều thời điểm do không thể đạt được như ước nguyện, rất dễ dàng sinh ra oán hận. Nhưng nếu như mang tâm bình tĩnh, cố gắng sống tốt cuộc sống, ngược lại dễ dàng nhận được hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Ở thời điểm Liên Mạn Nhi suy nghĩ đến những thứ vấn đề này mà nói,
Trầm Lục cùng Trầm gia cho tới bây giờ cũng chưa từng tiến vào trong
phạm vi suy nghĩ của nàng.
Cũng không phải là hắn đối với Liên Mạn Nhi không hài lòng, mà ngược
lại, thông qua lần tiếp xúc này, hắn đối với Liên Mạn Nhi càng ngày càng thêm thích thú. Hắn không nghĩ đón nàng vào phủ nữa, mà mơ hồ cảm thấy, Liên Mạn Nhi có thể làm được nhiều thứ tốt hơn, cũng xứng đáng nhận
được thứ tốt hơn nữa. Hắn muốn an bài cho Liên Mạn Nhi thật tốt, bởi vì
trên người nha đầu này có cái loại khí chất để cho hắn phải thưởng thức
và mê muội.
Lần này, Trầm Lục bỏ qua ý muốn đón Mạn Nhi vào phủ, nhưng lại quyết
định một chủ ý khác, muốn tiếp tục tìm hiểu và gặp mặt Liên Mạn Nhi
nhiều hơn nữa, dùng nhiều thời gian để chú ý tới nha đầu này.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, thế nhưng hắn đã thích đến trình
độ muốn kết hôn cùng Liên Mạn Nhi, Trầm Lục có chút nói không rõ lý do
tại sao lại như thế. Nếu như nói là hắn từng bước từng bước đem Liên Mạn Nhi đưa vào trong lòng hắn, nhưng Liên Mạn Nhi cũng không phải chỉ có
đơn giản như vậy, hắn chỉ là không để ý một chút xíu là nàng liền bao
phủ lấy toàn bộ trái tim của hắn.
Phảng phất như là cơn mưa xuân, bao trùm lên mọi vật trong âm thầm,
thời điểm ngươi bỗng nhiên phát hiện, thì tình cảm đã càng lún càng sâu.
Khó có được là, một người như Trầm Lục cũng có lúc không thể nào nói
rõ ràng chuyện tình cảm. Nhìn Trầm Lục quấn quýt, đông một câu, tây một
câu, giống như một thiếu niên chưa trải qua chuyện đời, mặt mày Liên Mạn Nhi càng ngày càng thêm nhu hòa, trong lòng cũng hiện lên càng nhiều
mật ngọt.
“Ta biết rồi.” Cuối cùng, vẫn là Liên Mạn Nhi nói một câu, cứu Trầm Lục ra khỏi tình cảnh bối rối.
Trầm Lục thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nghĩ, nhìn Liên Mạn Nhi, đối với câu trả lời hắn mà nói coi như mãn ý, như vậy có phải hay không nên đáp ứng hôn sự này.
“Mạn Nhi, nàng chỉ cần gật đầu, những chuyện khác, hết thảy đều có ta.” Trầm Lục liền nói.
Trầm Lục có thể nói là một người có bản lãnh, là một nam nhân có đảm đương, Liên Mạn Nhi chưa bao giờ hoài nghi qua điểm này.
“Nhà hai chúng ta, không môn đăng hộ đối. . . . . .” Liên Mạn Nhi chậm rãi nói.
“Chuyện này nàng hoàn toàn không cần lo lắng.” Trầm Lục tâm tình rất
tốt, Liên Mạn Nhi chỉ nói đến chuyện môn đăng hộ đối, ngược lại lại
không nói đến những cái khác, nói một cách chính xác, Liên Mạn Nhi cũng
không phải là không thích hắn, nàng đối với bản thân hắn là tương đối
hài lòng, hơn nữa không có bất kỳ bắt bẻ nào. “Nếu thật muốn nói đến
chuyện môn đăng hộ đối, trong phủ Liêu Đông này, cũng không có ai có đủ
môn đăng hộ đối rồi.”