Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 932 : Ước Định
Ngày đăng: 17:00 18/04/20
Nghe Trầm Lục nói như vậy, Liên Mạn Nhi cũng không có gì để nói nữa
rồi, lời Trầm Lục nói đúng là sự thật. Ở phủ Liêu Đông, bàn về Phú quý, không có người nào có thể bì kịp được Trầm gia.
“Nàng hoàn toàn không cần lo lắng. . . . . . . Nhà nàng từ xưa tới
nay vừa làm ruộng vừa đi học, lại có cổng chào ngự tứ, chức quan ngự tứ, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều từ con đường khoa cử dần dần bước vào sĩ,
mặt khác, ở phủ Liêu Đông chúng ta, thậm chí cả Đại Minh triều, cũng
chưa có cái gì so sánh rõ ràng được với cái này trân quý. Chúng ta chính là môn đăng hộ đối.” Trầm Lục vừa cười vừa nói.
Những lời này, đương nhiên hơn phân nửa là thật tình, nhưng cũng do Trầm Lục bên trong có ý lấy lòng Liên Mạn Nhi mà nói.
Trầm Lục đã nói chuyện cùng làm việc đến trình độ này, tựa hồ căn bản cũng không muốn làm cho Liên Mạn Nhi cự tuyệt. Hơn nữa, bình tĩnh mà
xem xét, thật muốn cự tuyệt sao?
Bất kể ngoài miệng nói như thế nào, Liên Mạn Nhi không thể lừa gạt
chính bản thân mình, nhân phẩm, bộ dáng, cùng tính tình của Trầm Lục,
tất cả đều làm cho Liên Mạn Nhi yêu thích cùng thưởng thức. Nếu như,
thân phận Trầm Lục không tôn quý như vậy, không đặc thù như vậy, giờ
phút này Liên Mạn Nhi căn bản là sẽ không có một chút do dự nào. Thậm
chí, bởi vì duyên phận lúc trước của hai người, Liên Mạn Nhi có lẽ cũng
có thể chủ động thúc đẩy chuyện này.
Mặc dù, thân phận Trầm Lục làm cho Liên Mạn Nhi có chút để ý, nhưng
là một phần thâm tình cùng thật lòng này của Trầm Lục, làm cho Liên mạn
Nhi không thể không động tâm.
Làm sao lựa chọn đây?
“Để cho. . . . . . Để cho ta suy nghĩ một chút.” Cuối cùng, Liên Mạn Nhi nhẹ giọng nói.
Trầm Lục nắm tay Liên Mạn Nhi càng thêm chặt.
“Tốt, nàng ở nơi này từ từ nghĩ, ta liền chờ ở đây. Bao lâu ta cũng chờ.” Trầm Lục nói.
Này rõ ràng là không muốn để cho nàng suy nghĩ quá lâu mà, Liên Mạn
Nhi trong lòng thầm oán. Trong tình thế bị Trầm Lục bắt buộc, hiển nhiên lập tức muốn biết đáp án của nàng, hơn nữa, cũng rất hiển nhiên. Hắn sẽ không chấp nhận đáp án “Không”.
“Mạn Nhi, ý nghĩ của nàng, nàng không nói, ta cũng biết. Ta nói rồi.
Nàng cái gì cũng đều không cần lo lắng, nàng không tin tưởng vào ta
sao?” lực đạo trên tay Trầm Lục buông lỏng một chút xíu, có điều vẫn nắm thật chặt tay của Liên Mạn Nhi.
Nàng không tin tưởng Trầm Lục sao? Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, nàng dĩ
nhiên là tin tưởng Trầm Lục. Nếu… Thật sự cần thiết do dự nữa sao? Mặc
dù nàng cự tuyệt Trầm Lục, nhưng cự tuyệt như vậy là có thể làm cho nàng hoàn toàn vừa lòng đẹp ý sao? Chuyện tình thập toàn thập mỹ, trong
thiên hạ này vốn dĩ không tồn tại.
Mạn Nhi lên ngựa, sau đó mới tự mình lên ngựa, hai người như cũ sánh vai nhau mà đi, từ từ lên được sườn núi, từ trong rừng cây đi ra ngoài.
Ngoài rừng cây, bên cạnh con suối có một mảnh đất trống lớn bằng
phẳng, Liên Mạn Nhi cùng Trầm Lục vừa ra khỏi rừng cây, đã nhìn thấy xe
ngựa nhà mình dừng ở bên cạnh mảnh đất trống. Liên Thủ Tín cùng Trương
thị đang dẫn theo gã sai vặt cùng bọn nha đầu từ trong nhà mang đến đang bận rộn chỉ huy mọi người đắp bếp lò, nổi lửa, trải đệm chiếu. Trầm Lục thấy mấy tùy tùng của mình cũng đã ở đây, đang ở bên cạnh con suối rửa
sạch con mồi săn được, là một ít con hoẵng, nai, thỏ hoang, gà rừng, còn có một hai con hươu.
Nhưng phần lớn người đi săn đều không có ở đây, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng chưa trở lại. Hiển nhiên, những người này còn đang đi săn, chỉ kêu người mang một ít con mồi săn được ra ngoài, chuẩn bị làm cơm trưa
trước.
Mọi người thấy Trầm Lục và Liên Mạn Nhi đã trở lại, đều dừng lại hành lễ. Trầm Lục phất phất tay, để cho bọn họ tiếp tục làm. Liên Thủ Tín
cùng Trương thị cũng đi tới, trước hướng Trầm Lục thăm hỏi, sau đó mới
nói chuyện cùng Liên Mạn Nhi.
“Không phải là không cho con đi theo săn thú sao, con là một tiểu cô
nương, nhỡ không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ?” Trương thị kéo Liên Mạn Nhi vào bên cạnh, nhỏ giọng nói. Liên Thủ Tín cùng Trương thị
đều cho rằng, Liên Mạn Nhi là theo chân mọi người đi săn, hiện tại là
Trầm Lục mang nàng trở lại. Sở dĩ hai người hiểu lầm như vậy, đương
nhiên có chút quan hệ cùng mấy cái tâm phúc tùy tùng bên cạnh Trầm Lục.
“Lại nói, con ở đó, làm mọi người vướng chân vướng tay, còn làm cho Lục
gia người ta thêm phiền toái.”
Nói đến phần sau, Trương thị hơi hơi lên giọng. Lời nói này là cố ý cho Trầm Lục nghe.
“Mẹ, không phải con đã trở lại rồi hay sao?” Liên Mạn Nhi liền cười nói.
Rất nhanh, Ngũ Lang, Tiểu Thất, Trầm Khiêm cùng những người đi vây
săn tất cả cũng đã trở lại, hơn nữa thu hoạch được rất phong phú, Ngũ
Lang và Tiểu Thất cùng mọi người ai cũng đều có thu hoạch. Mọi người
đang tập trung ở trên mảnh đất trống, dựng lên một tấm bình phong, Liên
Mạn Nhi, Trương thị cùng nữ quyến được bố trí ở bên trong bình phong
dùng cơm, Trầm Lục mang theo Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Tiểu Thất, Trầm
Khiêm cùng mọi người ở bên ngoài bình phong, ngụm lớn ăn thịt, ngụm lớn uống rượu, cho đến khi tận hứng, mới thu dọn quay trở về.
Về đến nhà, Ngũ Lang và Tiểu Thất hưng phấn còn chưa tan biến. Liên
Thủ Tín cùng Trương thị cũng rất cao hứng, Liên Thủ Tín bởi vì có uống
một chút rượu, còn không ngừng miệng khen ngợi Trầm Lục.
“Hôm nay cùng Lục gia đã hẹn trước rồi, Lục gia bảo ngày mai ngài rãnh rỗi, sẽ đến chỗ chúng ta uống rượu.” Liên Thủ Tín nói.
Ngày thứ hai, Trầm Lục quả nhiên đúng hẹn đi tới nhà Liên Mạn Nhi