Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 933 : Chuyện Vui Đến Cửa

Ngày đăng: 17:00 18/04/20


Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cùng nhau ra cửa lớn đón khách, mọi người đều an vị phía trước chính sảnh. Hôm nay Liên gia làm cơm mời Trầm Lục, mà Trầm Lục cũng đến một mình không mang theo tùy tùng, ngay

cả Trầm Khiêm cũng không mang đến. Mọi người ngồi vào chỗ của mình tại

chính sảnh, hai bên liền hàn huyên một hồi, người làm bưng trà nước

và hoa quả ra.



Bởi vì Trầm Lục cùng người khác bất đồng, Liên Thủ Tín liền sai người đưa tin cho hậu viện. Rất nhanh, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị đều đã ăn mặc gọn gàng đi ra ngoài tiếp khách, làm lễ ra mắt Trầm Lục.



Trầm Lục hôm nay mặc một thân quần áo lam nhạt cùng trường bào màu

ngân mãng, bên hông có đeo ngọc đái. Hắn không nhận lễ của Trương thị mà đứng dậy khước từ.



Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng với Trương thị đều âm thầm có

chút kinh ngạc, Trầm Lục hôm nay tới nhà làm khách, tựa hồ tâm tình đặc

biệt tốt, mà thái độ cũng vô cùng ôn hòa. Chuyện này còn chưa tính là kỳ quái, bởi vì trước giờ Trầm Lục vẫn đối xử với bọn họ không tệ. Kỳ quái chính là, Trầm Lục hôm nay ở trên phương diện lễ tiết lại biểu hiện tư

thái của mình vô cùng thấp.



Ngũ Lang tâm tư nhanh nhẹn hơn mọi người một chút, mới nhớ tới vừa

rồi khi ra ngoài nghênh đón Trầm Lục tiến vào, Trầm Lục cũng không nhận

lễ của Liên Thủ Tín. Mặc dù, trước kia Trầm Lục đối với Liên Thủ Tín và

Trương thị cũng có chút hữu lễ, nhưng hôm nay tại tình huống này lại

hoàn toàn không chịu nhận lễ cũng là lần đầu tiên xuất hiện.



Trầm Lục làm như vậy, nhất định có duyên cớ riêng. Ngũ Lang theo bản

năng cực kỳ nhanh nhìn lướt qua phía Liên Mạn Nhi một cái, trong lòng mơ hồ đoán được lý do.



Liên Mạn Nhi trong lòng đã biết trước lý do, Trầm Lục hôm nay tới

đây, nói là tới uống rượu xem hí khúc, nhưng thật ra là muốn cùng Liên

Thủ Tín nói chuyện cầu hôn. Nàng đương nhiên phải đi ra chính sảnh, sau

khi hành lễ xong, liền lập tức trở về hậu viện, đi đến ngồi trong phòng

Trương thị, chuyên tâm an bài tiệc rượu.



“Lục gia có phải là có chuyện vui hay không?” Trương thị đột nhiên mở miệng nói.



“Gì ạ?” Liên Mạn Nhi lấy làm kinh hãi.



“Mẹ thấy nét mặt Lục gia hôm nay cùng ngày thường không giống nhau,

nhất định là có chuyện vui gì rồi. Vừa nhìn là thấy ngay.” Trương thị

liền giải thích.



“À.” Đến ngay cả Trương thị cũng nhìn ra, huống chi là người khác

chứ. Trầm Lục vốn là một người luôn không bao giờ lộ ra hỉ nộ ái ố. Hiện tại xảy ra tình huống như thế, chỉ có thể nói là nhất định đã gặp được

chuyện khiến cho ngài vui vẻ không thôi.



“Cũng không biết là chuyện vui gì?” Trương thị tựa hồ đối với phản

ứng lần này của Trầm Lục rất có hứng thú, tiếp tục cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện phiếm. “Mạn Nhi, con có nghe được tin tức gì hay không?”



Trương thị bỗng dưng nói như vậy, làm cho Liên Mạn Nhi cũng phải nghi ngờ Trương thị có phải đã biết được chuyện gì hay không, cho nên trên

mặt hơi có chút mất tự nhiên.


“Tốt, tốt, mẹ đi nói cho cha con biết.” Trương thị cười đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền quay lại cùng Liên Mạn Nhi thương

lượng, “Mạn Nhi, Mẹ thương lượng với con một chuyện. Mẹ nghĩ trước tiên

để cho ca con đón dâu trước, sau đó lại làm chuyện của con, có được hay

không? Sẽ nhanh thôi, mẹ khẳng định. . . . . .”



“Mẹ, đều theo ý mẹ nói mà làm. Con không có ý kiến gì.” Liên Mạn Nhi liền nói.



“À, tốt.” Trương thị cười ha ha đi ra ngoài, trong lòng mãn ý

liền không thể nào giấu giếm, không tốn sức chút nào cũng có được một cô gia tốt, mà khuê nữ nhà mình lại đặc biệt hiểu chuyện, chu đáo, cái gì

kén chọn cũng không có, nàng làm mẹ người ta làm sao có thể mất hứng

đây.



Trương thị đi lần này hơi lâu, lúc trở lại lần nữa chính là bộ dáng mặt mày hớn hở.



“Đều nói ổn thỏa rồi, ” Trương thị cười ha ha nói cho Liên Mạn Nhi

biết: “Hôn sự của con cùng Lục gia, hai nhà ta coi như là đã định miệng

xong rồi. Đặt lễ đính hôn gì đó, chờ chuyện ca con xong xuôi rồi nói

sau, đến lúc đó Lục gia lại lần nữa cho người tới đây làm mai, chính

thức định hôn sự ra. Trước lúc ca con thành thân, xem cuộc sống ca con

ổn định rồi, liền cho con cùng Lục gia mau chóng thành thân.”



“Lục gia người ta thật là không có gì kén chọn, ta và cha con cùng

hắn thương lượng, nói có thể trước xong chuyện ca con hay không? Lục gia nói là không có ý kiến gì, chuyện gì người ta cũng đều đồng ý.” Trương

thị hài lòng nói: “Chuyện này, nếu người ta muốn vội vã nghênh con vào

cửa, không đáp ứng, vậy chúng ta cũng không thể nói gì.”



Liên Mạn Nhi cười cười nghe Trương thị nói chuyện. Trương thị bình

thường nói không nhiều lắm, chỉ có lúc đặc biệt vui vẻ, mới có thể nói

nhiều như vậy.



“Chuyện này của con coi như là định xong rồi, kế tiếp sẽ lo

liệu chuyện của ca con. Đại sự của hai người các con đều làm ổn thỏa,

chỉ còn dư lại tiểu Thất, vậy còn phải đợi thêm mấy năm nữa. Chuyện đại

sự của các con, đều coi như là ổn định rồi. . . . . .” Trương thị lại

nói, ánh mắt cùng giọng nói đều tràn đầy vui sướng và ao ước.



Đến giờ, phía trước liền khai tiệc, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị

không ra phía trước mà hai mẹ con cùng bày một bàn cơm nhỏ trên giường

gạch, chỉ lấy mấy thứ thức ăn tinh xảo thích ăn cùng một chút cơm gạo

tẻ.



Qua buổi trưa, bữa tiệc phía trước mới tận hứng mà tan.



Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất tất cả đều cười ha ha thẳng bước đi vào.