Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 113 : Ham mê đặc thù

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


"Tại sao đại ca lại chạy tới cái tiểu đảo này? Nếu không phải lão Tứ phát hiện ra đống lửa, thì đại ca sẽ chết ở đây còn gì nữa!"

Ngô mập mạp nói như súng liên thanh, hỏi một đống vấn đề lớn.

"Khụ! Đừng nói nữa, Lão Tử bị người ta ám toán!"

Tôi ho khan một tiếng nói.

Nhưng mà trong lòng tôi lại đắc ý vô cùng, nếu như không phải là nhóm được một đống lửa ở cửa động, chỉ sợ bây giờ tôi còn phải qua đêm ở trong một cái sơn động lạnh như băng kia .

"Ám toán? Chuyện gì xảy ra?"

Ngô mập mạp hiển nhiên không biết chuyện này và việc bị ám toán có quan hệ gì với nhau.

"Tôi bị người ta đẩy từ trên núi xuống!"

Tôi cười khổ nói.

Chuyện này đúng là quá xấu hổ, đây là chuyện không thể chấp nhận được sau khi tôi sống lại, dị năng đầy mình mà lại để cho một tiểu hài tử đánh lén.

Cho nên tôi liền đem chuyện đi Tây Tinh Sơn trượt tuyết và mâu thuẫn với Lý Thiếu Kiệt như thế nào, nói ra cho Ngô mập mạp nghe.

"Con mẹ nó, thằng này không muốn sống rồi, dám ám toán đại ca của Ngô mập mạp ta, lão tử quay lại phế hắn."

Ngô mập mạp mắng.

"Tôi nghĩ, không cần đợi đến lúc cậu phế hắn, thì thằng này đã sớm vào nhà tù rồi."

Ngay cả quân đội cũng xuất động, thì cái tên Lý Thiếu Kiệt có thể bình an được hay sao?

"****, như vậy thì quá tiện nghi cho hắn rồi."

Ngô mập mạp cắn môi nói:

"Ai, đúng rồi, nghe nói đám phạm nhân trong đó có rất nhiều người có ham mê đặc thù, hắc hắc, lúc đó lão tử tìm người, an bài cho hắn một phen..."

Ngô mập mạp bỗng nhiên cười dâm nói.

Ham mê đặc thù? Tôi đầu tiên là sửng sốt, nhưng mà lập tức hiểu, đó chẳng phải là đồng tính luyến ái là gì!

Tôi không khỏi rùng mình một cái! Ngô mập mạp này thật âm hiểm, may mà tôi với hắn là huynh đệ, chứ không phải là địch nhân.

"Ham mê đặc thù? Lão công, cái gì gọi là ham mê đặc thù vậy?"

Trần Vi Nhi ngồi ở bên cạnh tôi không hiểu nên hỏi.

Ngô mập mạp đã sớm nghi ngờ thân phận của vị mỹ nữ ở bên cạnh tôi, chẳng qua còn giữ ý, cho nên chưa hỏi.

Lúc này đột nhiên nghe thấy mỹ nữ gọi tôi là "Lão công" thì giật mình, đôi mắt thiếu chút nữa bật ra ngoài, kinh ngạc nói:

"Cô... Đây là..."

Tôi ôm Trần Vi Nhi, mỉm cười với Ngô mập mạp, giới thiệu:
Trần Vi Nhi đẩy ra tôi, nhỏ giọng nói:

"Các anh thật là ác tâm."

Cái này thì có gì mà ác tâm, qua nửa năm nữa, đồng tính luyến ái sẽ trở nên phổ biến, ở nước ngoài cũng có thể đăng ký kết hôn.

Nhưng mà ở thời đại này, đây đúng là chuyện mà một cô bé không thể nào tưởng tượng ra được.

Một lát sau, tiểu nha đầu đột nhiên ghé vào tai tôi, nhỏ giọng nói:

"Lão công, mỗi lần anh với em như vậy, khi em la lên có kẻ cưỡng gian, anh rất hưng phấn, như vậy có được coi là một loại ham mê đặc thù hay không?"

Toát mồ hôi, đúng là loại chuyện này rất không bình thường, ngay cả một cô bé như thế này cũng có thể liên tưởng.

"Chuyện này... Đại khái cũng có thể coi như vậy."

Tôi gật đầu thừa nhận nói.

"Vậy thì lần sau em sẽ lớn tiếng kêu! Lão công, anh có thích không?"

Trần Vi Nhi nũng nịu nói với tôi.

Hắc hắc, không nghĩ tới Trần Vi Nhi ở ngoài thì lạnh như băng, mà bên trong lại phong tình cuồng nhiệt tới như vậy.

Đúng là nhặt được bảo bối rồi, trước đây tôi với Triệu Nhan Nghiên chưa bao giờ sắm vai cường đạo và dân nữ như thế này, vốn cũng có ý định nhưng nha đầu kia sống chết cũng không chịu.

Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể dồn dục vọng xuống đáy lòng. Không nghĩ tới hôm nay lại có thể dễ dàng thực hiện với Trần Vi Nhi.

"Vi Nhi, nếu em không thích thì chúng ta cứ làm bình thường đi."

Mặc dù tôi rất thích, nhưng mà tôi càng không thể làm Vi Nhi phải miễn cưỡng.

"Thật ra thì... thật ra lúc em la lên, cũng có cảm giác rất đặc biệt..."

Khi Vi Nhi nói lời này, khuôn mặt trở nên đặc biệt thẹn thùng.

Trong lòng tôi mừng như điên, hóa ra là đồng đạo! Liên tiếp những pha dâm đãng hiện lên trong đầu tôi, nào là học sinh, y tá, thỏ và sói, bắt trói, ù ù cạc cạc. Hôm nào tôi phải thử nghiệm hết trên người Vi Nhi một lần mới được.

"Hừ... Khụ!"

Ngô mập mạp đột nhiên lớn tiếng ho khan cắt đứt câu chuyện thân mật giữa tôi và Vi Nhi.

Mẹ kiếp, tên tiểu tử này không phải bị viêm phế quản đó chứ, tại sao lại cắt đứt suy nghĩ của lão tử.

Tôi vừa định phát tác, lại thấy Ngô mập mạp đưa cho tôi một cái điện thoại, nói:

"Nhan Nghiên muốn nói chuyện với đại ca!"