Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 114 : Cưỡng gian?
Ngày đăng: 21:27 20/04/20
Hóa ra lúc tôi lên máy bay, Ngô mập mạp đã đem tin tức tìm thấy tôi thông qua vô tuyến điện truyền về trung tâm.
Khi biết tin tôi bình an lên máy bay, Triệu Nhan Nghiên lập tức thông qua vô tuyến điện liên lạc với tôi.
"Lưu Lỗi! Anh có sao không? Anh làm em sợ muốn chết!"
Tôi vừa mới "alo" một tiếng, thì đầu bên kia đã truyền tới âm thanh lo lắng với giọng khàn khàn của Triệu Nhan Nghiên. Hiển nhiên là nha đầu này khóc nhiều quá. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Anh... Không có chuyện gì!"
Tôi nói, trong lúc nhất thời trong lòng tôi có hàng vạn cảm khái dâng lên, tựa như đã xa cách nàng hàng thế kỷ.
"Không có chuyện gì, vậy thì quá tốt! Chị Vi Nhi đâu? Chị ấy có ở cùng anh một chỗ hay không?"
Triệu Nhan Nghiên ân cần nói.
"Nàng cũng ở cùng một chỗ với anh." Tôi nói.
Không biết nếu như bây giờ tôi nói với Nhan Nghiên rằng tôi đã XXOO Trần Vi Nhi thì không biết nàng sẽ có cảm giác như thế nào.
"Vậy thì tốt, một lát nữa gặp lại nhé."
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không có việc gì, thì thanh âm cũng không còn lo lắng như trước nữa.
Tôi đem điện thoại trả cho Ngô mập mạp, khi tôi nói chuyện với Triệu Nhan Nghiên, thì Ngô mập mạp cũng nói chuyện với thanh niên bên cạnh, bàn với hắn xem nên hạ cánh ở đâu.
"Ngô mập mạp này, cậu chẳng phải là lái xe cho cha cậu hay sao? Tại sao lại đổi sang nghề lái trực thăng rồi?"
Tôi kỳ quái nói.
"Ai biết cha tôi nghĩ như thế nào, nhưng mà lái trực thăng đúng là thích hơn lái xe. Lái xe còn sợ đâm phải người khác, chứ lái trực thăng thì vĩnh viễn không cần phải lo lắng vấn đề này."
Ngô mập mạp nói.
Tôi cười thầm có một người con như thế này, đúng là có không ít phiền toái.
Nửa giờ sau, trực thăng đáp xuống một bãi đất trống bằng phẳng ở Tây Tinh Sơn.
Khi tôi vừa mới bước xuống trực thăng, Triệu Nhan Nghiên đã chạy ào lên, chẳng cần biết cha nàng có ở bên cạnh hay không, đã nhào vào lòng tôi.
Triệu Quân Sinh cũng chỉ mỉm cười, coi như là chuyện đương nhiên.
"Lưu Lỗi, em còn tưởng sẽ không gặp lại anh được đâu đấy!"
"Nếu như chuyện đã xảy ra, thì anh có chịu trách nhiệm không?"
"Chịu trách nhiệm?"
Tôi càng nghe càng kỳ quái, đây chẳng phải là nha đầu Nhan Nghiên này đang đùa giỡn tôi đấy chứ?
Quả nhiên Trần Vi Nhi nhịn không được bật cười lên, Triệu Nhan Nghiên lập tức cười theo, nói:
"Đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi, chị Vi Nhi cũng là nữ nhân của anh rồi, anh định thế nào đây?"
"Làm sao bây giờ? Đương nhiên là trái ôm phải ấp, cùng ngủ trong giường lớn rồi!"
Tôi nở nụ cười dâm đãng ôm chầm lấy hai vị mỹ nữ, đây cũng là chuyện mà tôi mơ ước bấy lâu nay!
Lúc nãy, tôi còn đang phiền vì vấn đề Trần Vi Nhi, không nghĩ tới các nàng đã tự mình giải quyết, tiết kiệm cho tôi được một phen miệng lưỡi.
Cũng vì chuyện ngoài ý muốn lần này, mà trường học đã hủy bỏ lần Đông Lệnh Doanh này, vốn tôi với Trần Vi Nhi là người bị hại phải tới Cục công an để lấy khẩu cung, nhưng mà bởi vì có quan hệ với Khương Vĩnh Phú, lên chỉ ở tại chỗ hỏi tôi mấy câu, rồi cho tôi về trước.
Dù sao chuyện cũng rất đơn giản, tình tiết như thế nào, thì chỉ cần những lời khai của Lý Thiếu Kiệt đã rõ hết rồi. Việc tiếp theo là giao cho pháp luật xử lý.
Ba người chúng tôi lên xe của Triệu Quân Sinh, Triệu Quân Sinh nhìn thấy Trần Vi Nhi, liếc tôi một cái đầy thâm ý.
Cử chỉ thân mật của hai cô gái này đương nhiên đã lọt vào trong mắt hắn, nhưng nhìn con gái mình không có ăn giấm, lại thân mật nắm tay người ta, cho nên Triệu Quân Sinh cũng không tiện mở miệng hỏi cái gì.
Tôi bây giờ đang suy nghĩ, Triệu Nhan Nghiên có quan hệ với mẹ tôi vô cùng tốt, mẹ tôi đã coi nàng là con dâu tương lai, thậm chí ngay cả ngọc bội tổ truyền cũng cho nàng.
Nhưng mà vấn đề hôm nay lại khác rồi, mẹ tôi từng nói, phụ huynh hai bên gia đình nên gặp mặt nói chuyện một lần.
Lần trước vì chuyện Lưu Chấn Hải nên không có thời gian, bây giờ đã rảnh, có nên tổ chức một bữa cơm giữa 2 gia đình không đây?
Cho nên tôi nói với Triệu Quân Sinh:
"Chú Triệu, mẹ cháu nói muốn tìm một cơ hội mời hai gia đình gặp mặt ăn một bữa cơm!"
"Cái gì, mẹ cháu!"
Triệu Quân Sinh cả người chấn động, một chân đạp mạnh phanh xe, dạt vào bên đường "hắt xì" một tiếng.