Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 121 : Lừa gạt tôi?
Ngày đăng: 21:27 20/04/20
Trong nội bộ ban biên tập báo Tân Giang buổi sáng.
"Vương Đức Nghĩa, cậu thật to gan! Là ai cho cậu đổi trang đầu thành như vậy !"
Một trung niên nam tử đeo kính hơn 40 tuổi quát tháo ầm ĩ, đem tờ báo Tân Giang buổi sáng nhét vào tay Vương Đức Nghĩa.
Vương Đức Nghĩa cúi đầu, đứng ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Sao cậu không nói chuyện? Choáng váng à!"
Trung niên nam tử mắng.
"Trần chủ biên, tôi... tôi cũng vì đề cao lượng tiêu thụ cho nên mới tự tiện thay đổi trang đầu..."
Vương Đức Nghĩa run rẩy nói.
"Đề cao lượng tiêu thụ? Có kiểu đề cao nào như vậy không? Cậu có phải muốn toàn bộ tòa soạn báo chúng ta nghỉ việc hả?
Cậu có biết trong công tác tư tưởng mà sai lệch thì bị cho về làm ruộng hay không? Cậu chọn đối tượng nào không chọn, lại đi chọn Ánh Rạng Đông? Đầu cậu bị lừa đá à?
Tập đoàn Ánh Rạng Đông là gì! Đó là tập đoàn hàng đầu của quốc gia, chưa nói tới có quan hệ với rất nhiều nhân vật cấp cao, nhưng từ khi thành lập cho tới nay, nó đã giải quyết 6000 công ăn việc làm cho thành phố chúng ta, Chính phủ có thể không ra mặt bảo vệ tập đoàn Ánh Rạng Đông này hay không!
Chức trách của truyền thông là gì? Là tiếng nói của Đảng, là phát ngôn của người dân, là mối liên hệ giữa quần chúng với chính phủ! Chức trách thần thánh của truyền thông là giám sát dư luận.
Cậu lại dở giọng phản đối, đăng tin vỉa hè! Tác giả bài viết này có dám đưa tên đâu!
Có đăng lên thì tại sao cậu không chọn mấy cái chuyện giận chó đá mèo của minh tinh mà đăng, đằng này lại chọn tập đoàn Ánh Rạng Đông! Cậu bảo tòa soạn chúng ta có chịu nổi không!"
Trần chủ biên giận đến phát run cả người.
Vương Đức Nghĩa cũng bị dọa sợ tới toát mồ hôi, trong lòng quả thực hối hận tới cực điểm.
Tối hôm qua hắn trực tòa soạn, nhận được một cuộc gọi xa lạ, fax cho Vương Đức Nghĩa bài báo này, lại muốn xin đưa lên trang nhất của tờ báo Tân Giang buổi sáng, nếu đồng ý sẽ đưa cho Vương Đức Nghĩa 2 vạn để tạ ơn.
Vương Đức Nghĩa nghĩa cái bài báo này chẳng có gì lớn lao, cũng chỉ là một bài chuyên công kích công lao của người khác thôi ư, loại tin tức giả như thế này hắn cũng không phải là chưa làm, khi làm rồi thì cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu, cho nên thuận miệng đáp ứng.
Kết quả là sau khi bài báo này đưa ra thị trường, người đó biến mất tăm, ngay cả cái lông cũng chưa từng thấy.
Lúc này, cửa phòng chủ biên bị đẩy ra, có mấy người nối đuôi nhau đi vào.
"Cậu là nói cậu muốn mua?"
Âm thanh ồm ồm nghe thấy vậy lập tức kích động. Vốn tưởng rằng người này sẽ giận dữ, không nghĩ tới hắn lại mua thật!
Âm thanh ồm ồm cũng yên tâm lại, nhưng trong lòng lại nghĩ, người này có khi là người ngu ngốc. Lão Tử hôm nay nếu không hung hăng làm thịt các ngươi một khoản thì còn đợi khi nào! Cho nên hắn lập tức đổi thái độ, cung kính nói:
"Vị tiên sinh này, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi!"
Đám người vây quanh vốn tưởng được xem chuyện náo nhiệt, ai dè lại giải quyết nhanh chóng như vậy, thì có vẻ tiếc nuối.
Trong cửa hàng, âm thanh ồm ồm lấy cái áo da bị bẩn, nói với tôi:
"Chính là bộ này, đây là chiêu bài của cửa hàng chúng tôi !"
"Bao nhiêu tiền?"
Tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua cái áo khoác da này.
"Tất cả là 6 vạn 8000 đồng!"
Âm thanh ồm ồm nói.
Tôi nhận thấy cái áo đúng là dính đầy bụi bẩn, có phủi cũng không sạch.
"Được, không đắt. Cái áo này tôi mua, phiền các người viết hóa đơn thanh toán!"
Tôi tiện tay ném qua một tấm chi phiếu, không chút nào do dự nói.
Âm thanh ồm ồm lập tức bị sửng sốt, người này không thèm mặc cả. Âm thanh ồm ồm cao hứng nhận lấy chi phiếu, trong lòng vui sướng vô cùng, giá của cái áo này chưa tới 2000 đồng, nhưng lại có thể bán được với giá này, thì quá sộp rồi!
Không nghĩ tới người này là một người giàu mới nổi, sớm biết vậy thì phải ngoạm thêm một khoản nữa, trông bộ dáng này thì đến 10 vạn hắn cũng mua.
Nhưng mà người này đâu có biết suy nghĩ của tôi, nếu hắn đòi 100 vạn, tôi cũng không chút do dự đưa cho hắn, càng nhiều tôi lại càng thích!
Không lâu sau, âm thanh ồm ồm mang tất cả hóa đơn đưa tới cho tôi. Tôi nhìn một số điều khoản của thẻ danh dự, miệng nở một nụ cười lạnh.