Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 122 : Ai nham hiểm hơn ai
Ngày đăng: 21:27 20/04/20
Cửa hàng quần áo da tôi đã thấy quảng cáo trên ti vi rất nhiều, và họ có một câu nói: đền với giá gấp 10 lần.
Hôm nay tôi lấy thẻ danh dự của cửa hàng này, mặt sau còn ghi rõ một điều; cửa hàng luôn bán hàng chính hãng, nếu là hàng giả xin bồi thường gấp 10 lần.
Nhãn hiệu Đại Ngư Nhân thì tôi có biết tới, nếu là hàng chính hãng, thì cho dù có tẩy rửa, rơi… cũng không bao giờ dính bẩn. Hiện tại ở đây hắn đưa cho tôi cái áo dính bẩn này, thì đương nhiên là đồ dởm rồi.
Tôi nhìn âm thanh ồm ồm đếm tiền, miệng cười tới mức không thể ngậm lại được. Trong lòng tôi nghĩ thầm, trước hết cứ để cho ngươi cao hứng một lát, chốc nữa xem ngươi khóc thế nào.
"Ông chủ, cái áo ông bán cho tôi cái áo da này có phải hàng Đại Ngư Nhân không?"
Tôi thu hồi nụ cười, đột nhiên hỏi.
Âm thanh ồm ồm sửng sốt, nhưng ngay sau đó lập tức nói:
"Đúng vậy, đương nhiên là đúng! Chẳng phải tôi đã tặng cậu thẻ danh dự hay sao! Cửa hàng chúng tôi chưa bao giờ bán hàng giả!"
"A!"
Tôi làm bộ như hài lòng gật đầu. Thật ra thì tôi muốn hắn xác nhận lại suy nghĩ trong lòng tôi mà thôi.
Âm thanh ồm ồm thấy tôi không có phản ứng gì, lập tức thở phào một cái. Trong lòng mắng thầm, cái thằng quê mùa này xém chút nữa hù chết Lão Tử. Còn tưởng rằng hắn nhìn ra sơ hở gì cơ.
Nhưng mà động tác sau đó của tôi, lại khiến cho âm thanh ồm ồm ngừng thở. Tôi móc điện thoại di động của Nhan Nghiên ra, bấm một số điện thoại.
"Alo, Lý thúc phải không?" Tôi nói.
"..."
"Cháu là Lưu Lỗi... Đúng, đúng, chính là chú Triệu..."
Mỗi lần gọi điện thoại lại phải dùng danh nghĩa của chú Triệu, nên nhớ rằng, tôi mới là chủ tịch của tập đoàn Ánh Rạng Đông.
"..."
"Đúng, cháu ở quầy hàng bán trang phục của siêu thị bách hóa gặp chút phiền toái... Đúng, chính là lừa người, tên cửa hàng là cửa hàng quần áo da!"
"..."
"Được, cháu sẽ chờ một chút."
Tôi cúp điện thoại.
"Vị huynh đệ này, cậu xem... Nếu như cậu không hài lòng, thì có thể trả hàng..."
Âm thanh ồm ồm thấy tôi gọi điện thoại, trong lòng hắn đập thình thịch, người này có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ muốn tìm 1 đám xã hội đen tới đập cửa hàng của mình đấy chứ? Hắn chẳng còn kịp đếm tiền, vội vã nói.
Triệu Nhan Nghiên cũng rất cao hứng nói.
"Không phải đâu, còn tưởng trong mắt các em, lão công chỉ là người đầu óc ngu si ngũ chi phát triển?" Tôi cười hỏi.
"Ngũ chi? Không phải là tứ chi hay sao?"
Trần Vi Nhi kỳ quái hỏi.
Triệu Nhan Nghiên ở với tôi rất lâu rồi, đối với những ngôn ngữ thô tục của tôi có hiểu đôi chút.
Lập tức hiểu ngay ngũ chi là gì, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, trợn mắt nhìn tôi một cái, tung ra luôn một câu: "Sắc lang!"
Nhưng mà Trần Vi Nhi vẫn không hiểu, kỳ quái nhìn tôi và Triệu Nhan Nghiên, nói:
"Có chuyện gì vậy? Cái đó và sắc lang có quan hệ gì?"
Tôi chỉ cười cười không trả lời, Trần Vi Nhi gấp đến độ kéo Triệu Nhan Nghiên hỏi:
"Nhan Nghiên, rốt cuộc nó là cái gì vậy?"
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi một cái, không biết trả lời thế nào. Loại chuyện này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, một cô gái sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra cơ chứ.
Trần Vi Nhi đâu biết những chuyện này, nhìn vẻ mặt mập mờ của tôi với Triệu Nhan Nghiên, cho là tôi có bí mật gì gạt nàng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên mất hứng nói:
"Hai người đem em trở thành người ngoài phải không, đúng là có chuyện gì gạt em rồi."
Triệu Nhan Nghiên không có cách nào khác, liếc mắt nhìn tôi một cái, thẹn thùng ghé vào bên tai của Trần Vi Nhi nhỏ giọng nói mấy câu, mặt của Trần Vi Nhi ánh hồng lập tức hiện lên, tức giận nói với tôi:
"Thật không biết anh nghĩ cái gì nữa! Suốt ngày chỉ nghĩ tới những chuyện này mà còn có thể học tập tốt như vậy!"
"Hắc hắc, dường như có người nào nói với anh, thành tích học tập của anh tốt, nhưng của… ai đó cũng không kém đâu nha!"
Tôi nhìn nhị nữ cười nói.
"Anh còn nói!"
Nhị nữ kêu lên, dùng bàn tay trắng như phấn đấm liên tục vào người tôi.
Ai, có lúc nhiều lão bà cũng chưa chắc là một chuyện tốt, sau này nếu còn nhiều hơn nữa, thì tôi không bị đánh chết mới lạ!