Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 125 : Tuyệt đối có vấn đề
Ngày đăng: 21:27 20/04/20
"Đúng! Bởi vì sáng hôm đó hắn còn gọi tớ xem báo. Ngày bình thường hắn đâu có đọc báo gì đâu, tại sao mới sáng sớm mà hắn đã biết chuyện này!"
Hứa Nhược Vân phân tích rất rõ ràng.
Tôi ngất, vốn tôi muốn bỏ qua cho người này, nhưng hắn lại tạo cho tôi cơ hội chỉnh hắn, cũng chính bài báo của hắn mà suýt chút nữa mang tới cho tôi một đại phiền toái, may nhờ mà tôi phát hiện sớm, chứ nếu không danh tiếng của tập đoàn Ánh Rạng Đông bị hắn làm hỏng rồi.
Nhưng ngoài miệng thì tôi lại nói:
"Bỏ đi, chuyện đã qua rồi."
Hứa Vân dường như đang suy nghĩ điều gì đó gật đầu, nói:
"Nếu như Lý Bác Lượng có một nửa sự bao dung của cậu thì tốt."
Tôi bao dung? Đó là cậu còn chưa biết tôi mà thôi?
Mặc dù tôi cũng chẳng có ý tính toán gì cả, nhưng hắn đã mang lại cho tôi đại phiền toái như vậy, tôi không chỉnh hắn mới là lạ.
Lý Bác Lượng mà có một nửa sự bao dung của tôi? Nàng nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nếu như Lý Bác Lượng có một nửa sự bao dung của tôi thì nàng đã đáp ứng Lý Bác Lượng rồi?
Trong lòng tôi không khỏi co quắp. Không cẩn thận, tôi đánh đổ cốc cà phê ở trong tay.
"Cậu làm sao vậy?"
Hứa Nhược Vân cũng đã nhận ra sự khác thường của tôi.
"Không có gì."
Tôi tự giễu nói:
"Mới vừa rồi không cẩn thận mà thôi."
Người ta có đáp ứng Lý Bác Lượng hay không đâu có liên quan gì tới tôi đâu!
Tôi phải ở chỗ này khẩn trương làm cái gì. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Cậu ghen à!"
Hứa Nhược Vân bỗng nhiên ranh mãnh nói với tôi.
"Không có!"
Tôi theo bản năng phủ nhận nói.
"Ha ha! Quả nhiên là có!"
Hứa Vân cười nói:
Tôi vội vàng nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, phải nói là rất nhiều. Mấy ngày hôm trước vừa mới tiêu vài vạn, đương nhiên không tính chuyện đập chiếc xe BMW kia.
Tôi xoay người đi vào phòng, đem số tiền tiêu vặt trong ngăn kéo ra, sau đó đi vào trong phòng bếp, nói:
"Mẹ, tiền tiêu vặt con không dùng tới, mẹ cứ dùng trước đi. Sau này cũng không cần cho con nữa, lúc nào con cần thì con sẽ nói với mẹ!"
Mẹ tôi kích động nhận lấy mấy phong bì tiền, rất lâu không biết nói gì cả, sau một lúc mới nói với cha tôi:
"Chúng ta có một người con ngoan rồi!"
"Tiểu Lỗi, tại sao cha cảm thấy từ khi con lên cấp 3 không còn giống như trước đây nữa?"
Cha tôi đột nhiên nói với tôi.
Không giống? Tôi sợ hết hồn, có phải là tôi đã sơ hở chuyện gì để cho cha tôi phát hiện hay không?
"Tại sao… lại không giống như trước kia?" Tôi lơ đãng hỏi.
"Cũng không rõ lắm, chủ yếu là con đã trưởng thành, biết chăm chỉ học tập, biết hiếu thảo với cha mẹ, và quan trọng nhất là biết tìm bạn gái..."
Cha tôi khẽ cười nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói:
"Đúng vậy, con người thì luôn phải trưởng thành!"
Tôi nhìn thời gian, cũng đã tới giờ Trần Vi Nhi tới, tôi nói với cha mẹ tôi rằng, Triệu Nhan Nghiên đang đợi bên dưới, rồi đi xuống.
Nhìn bóng lưng tôi rời đi, mẹ tôi kỳ quái nói:
"Nhan Nghiên ở bên dưới? Tại sao nó không vào đây? Nó có chìa khóa nhà chúng ta rồi mà."
Cha tôi cũng nghi ngờ nói:
"Thì đúng vậy, bà nhìn tiểu tử kia kìa, nó vội xuống nhà tới như vậy, có phải có gì gạt hai chúng ta hay không?"
"Đúng! Có vấn đề!"
Mẹ tôi cũng nghiêm túc nói.
"Tuyệt đối có vấn đề!"
Cha tôi vừa nói đứng dậy, cùng với mẹ tôi đi lên sân thượng...