Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 126 : Trần Mẫu kinh hãi

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


Thời điểm tôi xuống dưới, Trần Vi Nhi đã đến.

Mặc dù trước kia nàng đã từng mua rát nhiều áo da, áo lông với Nhan Nghiên, nhưng có lẽ bởi nguyên nhân trời lạnh quá, mà nàng đang hà hơi vào tay, khi tôi xuống dưới thì nàng dang hay tay nhảy tới.

"Tới lâu chưa?"

Tôi nghênh đón nói.

Trần Vi Nhi thoáng cái đã nhảy vào trong lòng của tôi, ủy khuất nói:

"Cũng lâu lám rồi, mua đông lạnh quá, mau giúp em làm ấm đi!"

Nói xong nàng liền đưa tay vào trong áo của tôi.

"Vậy sao em không tới hành lang phía trước mà đứng, đứng ở đây lạnh lắm đấy!"

Tôi lấy tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Trần Vi Nhi.

"Ai ~! Em chỉ là một tiểu lão bà, làm gì có ai yêu thương, đau xót chứ. Nhan Nghiên muội muội lợi hại chưa, đã có cả chìa khóa nhà anh rồi."

Trần Vi Nhi có chút ăn giấm nói.

Tôi toát mồ hôi! Nha đầu Triệu Nhan Nghiên này sao lại nhiều chuyện như vậy, những chuyện này cũng đem nói cho Trần Vi Nhi, không sợ nàng ghen hay sao? !

"Ai? Sao vậy? Tức giận sao? Em chỉ đùa thôi, em không tranh giành gì với Nhan Nghiên muội muội cả! Anh chỉ dùng có 25 vạn mua được em, cho dù anh có bảo em làm nha hoàn, em cũng không một câu oán hận!"

Trần Vi Nhi cười cười nói.

Thật ra thì miệng nàng nói như vậy, nhưng mà tôi lại biết, cô gái này thật sự là không nghĩ như vậy?

"Yên tâm đi, Vi Nhi, một ngày nào đó em cũng sẽ quang minh chánh đại đến nhà của anh."

Tôi ôm Trần Vi Nhi, trịnh trọng nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Ừ..."

Trần Vi Nhi gật đầu, bàn tay nhỏ bé của nàng đưa vào trong áo của tôi, đứng yên.

"Ai nha, em đừng có chạm vào nó, lạnh chết anh rồi!"

Tôi cả kinh kêu lên, bàn tay lạnh như băng của Vi Nhi đã chạm vào tiểu huynh đệ của tôi.

"Ha ha, em đang muốn làm anh lạnh chết dấy."

Vi Nhi cười, bàn tay nhỏ bé khuấy động mấy cái rồi mới rút ra.

Mấy động tác này của nàng đã gợi dục hỏa của tôi, nếu như không phải sợ tiểu JJ bị đông lạnh, thì tôi sẽ bắt nàng thực hiện ngay ở đây luôn.

Tôi nắm tay Trần Vi Nhi, đi ra khỏi khu nhà.

Lúc này, tôi còn không biết, ở trên ban công nhà tôi, có một nam một nữ đang cầm ống nhòm dõi theo hai chúng tôi...

"Lão Lưu, cô bé kia có phải là Triệu Nhan Nghiên hay không?"

Nữ nhân khẩn trương hỏi.

"Hình như không phải!" Nam nhân nói.

"Ông chẳng phải cầm ống nhòm hay sao, mau đưa tôi xem cho!"

Nữ nhân đưa tay đoạt lấy cái ống nhòm.

"Bọn họ đang ôm nhau!"
Vi Nhi cầm tay Trần mẫu vào trong phòng tiện tay đóng cửa lại.

Tôi cười cười, việc này cũng là bớt việc cho bản thân tôi, cứ để Vi Nhi giải thích với mẹ nàng thì tốt hơn, hơn nữa giữa con gái với nhau lại càng dễ nói chuyện.

Tôi thì sung sướng an nhàn, bước vào trong phòng khách, Trần phụ đã có thể rời giường, đang nói chuyện với Trần Dũng. Thấy tôi đi vào, thì nhanh chóng đứng dậy chào hỏi:

"Bạn học Tiểu Lưu tới chơi à!"

"Dạ, sức khỏe của bác gần đây thế nào rồi?" Tôi hỏi.

"Rất tốt! Cũng đã ăn uống được bình thường rồi! Tuần trước đi bệnh viện kiểm tra lại, nói là không có vấn đề gì lớn, chú ý nghỉ ngơi là được."

Tinh thần của Trần phụ so với lần trước tốt hơn rất nhiều.

"A? Vi Nhi cùng với mẹ nó đâu rồi?"

Trần phụ phát hiện chỉ có một mình tôi đi vào, kỳ quái hỏi.

"Hai người còn có chút việc, sẽ lập tức tới ngay mà thôi." Tôi giải thích.

...

Bên trong căn phòng nhỏ.

Sau khi kích động, Trần mẫu lúc này đã khôi phục được bình tĩnh, nghiêm túc nói:

"Có chuyện gì vậy!"

Cho nên Trần Vi Nhi đem chuyện chúng tôi đi trượt tuyết, rồi bị Lý Thiếu Kiệt ám toán, cùng nhau rơi xuống vách núi, rồi trôi dạt tới một tiểu đảo.

Trần mẫu nghe thấy vậy thì kinh tâm động phách, nhìn thấy con gái còn sống trước mặt, không khỏi nghĩ thầm may mắn!

Khi Trần Vi Nhi kể tới chỗ hai người cởi hết quần áo hơ lửa, Trần mẫu lập tức phản ứng nói:

"Sau đó các ngươi xảy ra chuyện?"

"Dạ..."

Trần Vi Nhi đỏ mặt gật đầu.

Nàng đương nhiên biết Trần mẫu nói xảy ra chuyện là chuyện gì, tiếp tục nói:

"Lúc ấy chúng con cũng cho là không thể trở về được nữa..."

"Ai! Mẹ không phải là trách con, nhưng con đã đáp ứng cái kia cho Đại Lão bản, bây giờ thì..."

Trần mẫu thở dài nói.

"Mẹ, chuyện này mẹ cứ yên tâm đi! Không có Đại lão bản nào cả, chỉ là do ca ca đáng ghét của con nói bừa mà thôi!"

Trần Vi Nhi cười hì hì nói.

"Nói bừa!"

Trần mẫu lại một lần nữa kinh hãi nói:

"Nếu nói bừa thì tiền ở đâu ra?"