Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 127 : Cùng Trần Mẫu nói chuyện
Ngày đăng: 21:27 20/04/20
"Nói bừa!"
Trần mẫu lại một lần nữa kinh hãi nói:
"Nếu nói bừa thì tiền ở đâu ra?"
"Thật ra thì số tiền kia chính là do Lưu Lỗi đưa cho ca ca, sau này con cũng mới biết được."
Trần Vi Nhi cười nói.
"Cái gì? Tiền kia là do Tiểu Lưu cho ? Thiệt hay giả vậy? Nhà của hắn làm cái gì?"
Trần mẫu không tin hỏi.
Ở thời điểm năm 1995, một học sinh mà có thể tiện tôiy ném ra 25 vạn, thì đánh chết cũng không có khả năng tin tưởng.
Lúc bình thường 2 đồng một bát Ma Lạt Thăng đã là một món lão kếch xù rồi, 25 vạn này đối với Trần mẫu mà nói, đúng là một con số rất lớn.
"Nhà của hắn? Cha mẹ của hắn hình như cũng đi làm ở một nhà máy nào đó!"
Trần Vi Nhi suy nghĩ một chút nói. Những chuyện này nàng cũng không rõ ràng lắm.
"Đi làm ở nhà máy?"
Trần mẫu kinh hãi nói:
"Cha mẹ hắn là công nhân?"
Nhưng ngay sau đó lại tự cho là không đúng, với tiền lương của một công nhân, thì làm sao có thể có nhiều tiền như vậy.
Ở trong đầu Trần mẫu, còn chưa có từ tham ô, nếu không sẽ cho rằng cha mẹ tôi là tội phạm tham nhũng mất.
"Không phải đâu, cha của hắn hình như là một kỹ sư, mẹ hắn là công nhân bình thường."
Trần Vi Nhi còn chưa hiểu ý của mẹ mình, cho rằng mẹ nàng muốn hỏi gia thế của bạn trai.
"Kỹ sư? Công nhân bình thường ! Vậy từ đâu mà hắn có nhiều tiền như vậy? Vi Nhi, chuyện này không thể nói đùa được đâu, có phải hắn lừa gạt con không?"
Trần mẫu càng nghe thì lại càng cho là không đúng, trước khi Trần phụ ngã bệnh cũng là một công nhân, mà còn là chủ nhiệm một phân xưởng, lương tháng cũng chỉ có tám, chín trăm đồng, cha mẹ của hắn chỉ là một kỹ sư và 1 công nhân bình thường, thì làm sao kiếm được 25 vạn!
"Tiền của hắn không phải là do cha mẹ hắn cho !"
Trần Vi Nhi lúc này mới hiểu rõ ý của mẹ mình, hóa ra hoài nghi tôi không có số tiền này! Lúc ở trên đảo hoang tôi chỉ giải thích với nàng là tiền mừng tuổi.
Nhưng mà sau này, từ Triệu Nhan Nghiên mới biết được, số tiền này chính là tiền lãi của phần mềm đánh máy của tôi.
"Không phải là cha mẹ hắn cho ? Vậy thì làm sao mà có được?"
Trần mẫu càng ngày càng không hiểu.
"Là do hắn tự mình kiếm ra!"
Trần Vi Nhi rất hãnh diện khi nói câu này. Lão công của mình có thể kiếm tiền nuôi sống mình, lòng hư vinh của tiểu nữ hài Trần Vi Nhi được thỏa mãn không nhỏ.
"Tự mình kiếm tiền ! Điều này sao có thể! Đó là hai mươi lăm vạn đấy! Không phải là hai mươi lăm đồng đâu!"
Trần mẫu không tin một đứa bé có thể kiếm được 25 vạn cơ chứ!
"Bá mẫu, lần này cháu tới ngoài việc nói rõ quan hệ giữa cháu với Vi Nhi, quan trọng nhất là, cháu còn có chuyện khác muốn thương lượng với bá mẫu một chút!"
Tôi thấy thời cơ đã tới, cho nên lập tức xúc tiến công việc.
"Cùng bá mẫu thương lượng?"
Trần mẫu có chút kỳ quái, tôi có thể thương lượng với nàng chuyện gì, chẳng lẽ là kết hôn? Không thể nào, Vi Nhi vẫn còn nhỏ tuổi. Vậy thì còn chuyện gì đây?
"Là thế này, cháu nghe Vi Nhi nói, bá mẫu bán Mạt Lạt Thăng là nghề gia truyền ?"
Tôi hỏi. Lúc tôi nghe Vi Nhi nói tới việc bán hàng này là phương pháp bí truyền, thì trong lòng tôi đã nghĩ đây nhất định là một cơ hội tốt để làm ăn.
Qua mấy năm nữa, các loại phương pháp tổ truyền sẽ trở thành món ăn đặc sản, làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội này đây!
"Đúng vậy! Khi mọi người ăn xong Ma Lạt Thăng của chúng ta, ai nấy đều khen không dứt miệng. Tiểu Lưu, cháu chẳng phải cũng vì Ma Lạt Thăng mà quen biết với Vi Nhi hay sao!"
Trần mẫu thấy tôi nói với Ma Lạt Thăng lập tức tự hào, nói.
"Là như vậy, bá mẫu. Nhân cơ hội Ma Lạt Thăng được mọi người ủng hộ như vậy, thì chúng ta không buôn bán nhỏ nữa, mà chuyển sang làm Công ty quy mô lớn."
Tôi đưa ra ý nghĩ của mình.
"Công ty quy mô lớn?"
Biến Ma Lạt Thăng thành một nhãn hiệu, Trần mẫu không phải là chưa từng nghĩ tới, vốn Trần mẫu cũng rất hứng thú với buôn bán vì từ nhỏ đã cùng cha mình kinh doanh.
Sau khi nghe nói Trần gia có phương pháp bí truyền về Ma Lạt Thăng, rất nhiều người đã kéo tới, khách quen càng ngày càng nhiều lên, Trần mẫu cũng tích cóp được một chút tiền, chuẩn bị mở rộng kinh doanh, nhưng không nghĩ tới chồng mình lại bị bệnh.
Sồ tiền tích cóp trong nhiều năm không những biến mất, mà còn trở nên thiếu hụt trầm trọng.
"Dạ, cháu cảm thấy nghề ăn uống trong tương lai rất có…triển vọng."
Tôi đem những kinh nghiệm kiếp trước nói ra một lượt.
"Hóa ra là như vậy, cuộc sống được nâng lên, thì yêu cầu của mọi người ngày càng cao!"
Trần mẫu gật đầu nói.
"Cho nên bá mẫu, chúng ta nhân cơ hội này làm lớn một phen!"
Tôi nói.
"Ha hả, Tiểu Lưu. Ý tưởng của cháu rất hay, nhưng tình hình nhà bá mẫu..."
Trần mẫu khó khăn nói.
"Bá mẫu, ý của cháu là hai chúng ta kết hợp, cháu xuất tiền, bá mẫu xuất lực. Với lại tiền trong tay cháu cũng nhiều, không đầu tư kinh doanh thì biết làm cái gì." Tôi nói.
"Đúng vậy, mẹ, chúng ta làm như vậy vừa có thể biến Ma Lạt Thăng thành một nhãn hiệu, hơn nữa mẹ cũng không phải khổ cực nữa!"
Trần Vi Nhi cũng phụ họa nói.