Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 161 : Quách Tùng Thụ xui xẻo

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Bây giờ đúng là tôi có chút bội phục tên Tề Đại Bằng này rồi, rõ ràng là thở tới mức gần như đứt hơi, vẫn kiên trì tranh tài với tôi!

Nhưng mà đối với tình yêu thì luôn luôn ích kỷ, không thể nhường nhịn được.

Bảo tôi đem Hứa Nhược Vân đặt vào lồng ngực của hắn, tôi tuyệt đối không làm được!

"Mặc dù kết quả đã được định đoạt, nhưng tớ thật lòng cũng có chút khâm phục cậu". Tôi nói những lời chân thành với Tề Đại Bằng

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người, mà tôi còn tưởng người đó là người ngốc nữa cơ.

Tề Đại Bằng trịnh trọng gật đầu, hắn cũng có thể thấy được kết quả của cuộc tranh tài lần này.

Trận 10.000 mét này, tôi không sử dụng dị năng, mà chỉ yên lặng chạy trước Tề Đại Bằng một chút, bởi vì tôi cũng không muốn làm cho hắn thua rất khó coi.

Trong mắt Tề Đại Bằng có thể nhận ra, hắn đối với tôi cảm kích vô cùng.

Bởi vì thể lực của hắn lúc chạy 5000 mét đã tiêu hao hết, cho nên bây giờ tiếp tục chạy là quá sức của hắn, những hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, nhưng mà hắn vẫn cắn răng, kiên trì chạy tiếp.

Những tuyển thủ ở phía sau không ngừng vượt qua tôi, nhưng tôi cũng không thèm để ý, vị trí thứ nhất với tôi bây giờ đâu còn ý nghĩa gì nữa.

Khi chạy đến vòng thứ 4, Tề Đại Bằng không chống đỡ nổi nữa, cậu thắng rồi!"

"Đưa tay cho tôi" Tôi nói.

Tề Đại Bằng không hiểu tôi muốn làm gì, nhưng vẫn hành động theo.

Tôi cầm tay Tề Đại Bằng, đẩy một cỗ lực lượng sang.

Tề Đại Bằng chỉ cảm thấy thân bỗng nhiên nóng lên, dường như tràn đầy lực lượng, mặc dù hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn biết nhất định là tôi giúp hắn.

Khi tôi với Tề Đại Bằng chạy về tới đích, thì Tề Đại Bằng ngẩn ngơ nhìn người trước mặt không có một giọt mồ hôi, hắn trịnh trọng nói với tôi:

"Lưu Lỗi! Tớ phục cậu rồi! Tớ - Tề Đại Bằng thua tâm phục khẩu phục! Hứa Nhược Vân đi theo cậu, còn tốt hơn nhiều so với tôi!"

Tôi vỗ bờ vai hắn, không nói gì. Bây giờ tôi đã có hai lão bà rồi, nếu như có thêm Hứa Nhược Vân nữa, thì đúng là có chút nhức đầu.

Mặc dù tôi còn không rõ được tình cảm của Hứa Nhược Vân với tôi thế nào. Có lẽ Hứa Nhược Vân chỉ đùa một chút, giống như ở quán café lần trước.

Khi tôi ở trở lại vị trí của lớp trên khán đài, tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kì quái, Diệp Tiêu Tiêu cũng như thế.

Khi tôi ở trên lớp chưa từng thể hiện ra năng lực ở phương diện thể dục, cho nên mọi người chỉ nghĩ tôi học tập giỏi thôi, không nghĩ tới lần này lại có thể dễ dàng giành vị trí thứ nhất của cuộc thi 5000 mét.

Triệu Nhan Nhan đưa cho tôi một cái khăn lông để cho tôi lau mồ hôi, nhưng mà toàn thân tôi chẳng có chút mồ hôi nào.
"Hóa ra em đoán là thật, mọi người không biết, nhưng hắn dám khi dễ lão bà Vi Nhi của anh, anh sao có thể bỏ qua cho hắn đây!"

Triệu Nhan Nghiên mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng cũng rất ngọt ngào, làm lão bà của ta, thì sự quan tâm là trên hết.

Đúng rồi, Lưu Lỗi, tại sao những chuyện kì quái trên người của anh nhiều như vậy, chẳng lẽ anh có dị năng gì?"

"Cái này... Thật ra anh cũng không biết, có một chút năng lực đặc thù không giải thích được..."

Tôi hàm hồ suy đoán nói. Năng lực này tới chính tôi còn không hiểu, thì làm sao có thể nói với người khác đây.

"Lão công, chẳng lẽ anh chính là thần tiên hạ phàm chuyển thế như trong sách nói?"

Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nói.

"Có thể như vậy! Nếu như anh là thần tiên rồi, không biết là có phải bỏ em lại để về với trời hay không nữa!"

Tôi đùa giỡn nói. Không biết là em trai của Diêm Vương có được tính là thần tiên không?

"Em không tin! Em biế là cho dù anh có làm thần tiên, cũng không bỏ em lại!"

Triệu Nhan Nghiên tự tin nói.

"Ha ha, đó là đương nhiên, lão bà, hôn một cái!"

Tôi hắc hắc cười nói.

"Đáng ghét, ở trường học mà còn không đứng đắn!"

Triệu Nhan Nghiên xấu hổ nói.

"Ở trong trường học thì sao, chốc nữa tan học, chúng ta đến vườn nho sau trường, ôn lại một chút cảm giác của nụ hôn đầu đời?"

Trên mặt tôi hiện rõ sự sắc tình.

"Em không thèm, không muốn bị người khác nhìn lén nữa."

Triệu Nhan Nghiên thẹn thùng nói.

Nhưng mà tôi lại hiểu, nếu như không có ai nhìn trộm thì có thể!