Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 162 : Thỉnh cầu của Diệp Tiêu Tiêu

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Đang trò chuyện thì người trọng tài lúc nãy xuất hiện ở cửa lớp nói với tôi:

"Em đi ra ngoài một chút"

Tôi kỳ quái nhìn hắn, sau đó đi ra khỏi phòng học, hỏi:

"Bạn học Lưu Lỗi, có một tin tức tốt. Hiệu trưởng tìm em có việc!"

Người trọng tài này xoa xoa tay hưng phấn nói.

"Hiệu trưởng tìm em thì có gì mà tốt? Có chuyện gì không?"

Tôi nghi hoặc nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Em cứ đi thì biết! Đây là chuyện vinh quang nhất của trường học chúng ta từ khi thành lập trường! Đúng là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, đây là chuyện vinh quang như nước sông trường giang chảy mãi không ngừng..."

Người trọng tài liên tiếp nói những câu kỳ quái.

"Được rồi, em không nghe thầy nói nhảm nữa, có chuyện gì thì nói đi, nếu không nói em còn phải trở về, lão bà của em còn đang đợi!"

Tôi không nhịn được nói.

Dù sao bây giờ tôi cũng làm cho Quách Tùng Thụ tàn phế, tốt hơn hết là cứng rắn một chút, đỡ cho việc người này tìm tôi mời vào đội tuyển của trường.

"Cái này..."

Người trọng tài không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, cho nên lúng túng nói:

"Vậy thì em theo tôi nên phòng hiệu trưởng một chút"

Khi tới phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng mặt mày hớn hở đi ra đón tôi nói:

"Lưu Lỗi, nói cho em một tin tức tốt. Đội chạy đường trường của tỉnh chúng ta rất coi trọng em, muốn em tham gia khóa huấn luyện chạy đường trường của tỉnh lần này!"

Tỉnh đội gì? Em không đi."

Tôi nói

Tin tức này sao, vậy mà còn nói tin tức tốt? Coi trọng tôi? Lại còn làm giống như ban ơn bố thí! Có lầm không đấy.

Hiệu trưởng và một nữ nhân ngồi trên ghế đồng thời ngạc nhiên, một cơ hội tốt như vậy, tại sao học sinh này lại cự tuyệt chứ?

Người phụ nữ ngồi trên ghế Salon nói:

"Em học sinh này, có lẽ em còn chưa biết đội chạy đường trường của tỉnh làm gì phải không?! Đây chính là nơi ươm mầm cho những vận động viên thể dục của quốc gia, nếu như em đạt tới tỉnh đội, cũng đồng nghĩa với việc em có thể tham gia thế vận hội Olimpic! Đến lúc đó, thì danh lợi gì cũng có!"
"Đương nhiên không phải, chỉ tìm em nói chuyện phiếm một chút, hắn nhập viện là tốt nhất"

Diệp Tiêu Tiêu nói.

Nhập viện là tốt nhất?A ! Đúng rồi ! Tôi nhớ ra rồi, kiếp trước tôi từng nghe nói, Quách Tùng Thụ là một trong những người theo đuổi Diệp Tiêu Tiêu, cự kỳ đáng ghét, luôn bám dính lấy Diệp Tiêu Tiêu.ạc

Không nghĩ tới, hành động vô tình của tôi loại bỏ đi một phiền phức rời đó nhé ! «

Vậy thì cô cám ơn em thế nào đây, em đã loại bỏ cho cô một phiền phức rồi đó nhé !

Tôi nói

Không đứng đắn ! Diệp Tiêu Tiêu cười nói :

Nói chính sự đi, em có biết Lý Đại Hải không ?

Lý Đại Hải ? ai là Lý Đại Hải ? Tôi kỳ quái nói.

Là cha của Lý Thiếu Kiệt, cũng là một trong những doanh nhân của thành phố Tân Giang của chúng ta.

Diệp Tiêu Tiêu nói.

Lý Thiếu Kiệt ? Nói tới hắn làm gì ? Chẳng phải là hắn bị bắt rồi hay sao ?

Nói đến Lý Thiếu Kiệt, đúng là tôi còn phải cám ơn hắn, nếu không có hắn, thì tôi đâu có thuận lợi biến Vi Nhi thành lão bà của tôi.

Vụ án của Lý Thiếu Kiệt sắp được xét xử, mà Lý Đại Hải lại muốn em từ bỏ việc khởi tố.

Diệp Tiêu Tiêu có chút khó khăn nói.

Từ bỏ ? Tại sao lại phải từ bỏ ?

Tôi kỳ quái nhìn Diệp Tiêu Tiêu, không biết từ khi nào Diệp Tiêu Tiêu biến thành một ma cô, làm người trung gian rồi.

Đúng vậy, danh tiếng của Lý Đại Hải ở Tân Giang cũng không tệ, hắn biết em là học sinh của cô, cho nên tìm cha cô, đã đồng ý với cha cô rằng, nếu em không tiếp tục truy cứu, thì hắn sẽ ủng hộ sự nghiệp giáo dục của thành phố Tân Giang 20 vạn ! Đương nhiên cũng sẽ cho cá nhân em một chút tiền... !

Diệp Tiêu Tiêu nhíu mày nói :

Vốn cô không đồng ý, nhưng mà cha cô vì sự nghiệp giáo dục nên đã đáp ứng hắn, bảo cô làm thuyết khách, Lưu Lỗi, em cũng biết, ở TânGiang có rất nhiều trẻ em không được đi học, 20 vạn này đủ xây dựng một trường tiểu học rồi... Nếu em đã nói hai chúng ta là bạn tốt, thì cô cũng không khách khí nữa, Lưu Lỗi, em có thể đồng ý với cô được không ?