Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 199 : Phiền toái tới (4)

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Tô Dĩnh Tư có thái độ không tốt với những vệ sĩ này cũng có nguyên nhân, gần đây Tô gia bị người ta tập kích, mà những vệ sĩ này lại chẳng có tác dụng uy hiếp gì cả, đám người tập kích kia muốn gì được nấy, thì làm sao Tô Dĩnh Tư không tức giận được cơ chứ!

Trương Mạnh Quân lúng túng nhìn chiếc xe Ferrari bị hỏng nặng, thì ý niệm đầu tiên của hắn là, tài xế xe tải kia chắc chắn là do cừu gia phái tới !

Cho nên hắn phất tay với Lý Toàn, hai người xông lên, lao thẳng về phía hai người La, Dương.

Trương Mạnh Quân đấm thẳng một quyền vào mặt của lão Dương, nhất thời làm lão Dương máu văng tung tóe.

Lão La bên kia cũng không tốt hơn, bị Lý Toàn tóm được, đấm thẳng vào một bả vai, hắn đau quá kêu la oai oái.

Tôi không lên tiếng ngăn cản, hai người này lúc nãy đúng là có chút quá đáng, miệng đầy ô ngôn uế ngữ, vốn tôi khinh thường không thèm động thủ với họ, nhưng để hai người này trị cũng được.

"Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?"

Lão Dương nhổ một bãi nước miếng mang theo đầy máu, hoảng sợ nhìn nhìn Trương Mạnh Quân. Nhưng bởi vì mặt hắn đầy máu của lão Dương bắn lên, trông lại càng dữ tợn.

"Làm gì? Trong lòng mày còn không rõ hay sao? Nói đi, là ai phái các ngươi tới?"

Trương Mạnh Quân chẳng chút nào nương tay, tát một cái vào mặt lão Dương, chất vấn.

"A... Hảo hán tha mạng! Không có ai phái chúng tôi đi... Là chúng tôi sai rồi, không nên đụng xe của hai người kia... Đại hán bỏ qua cho chúng tôi đi..."

Lão Dương ấp a ấp úng nói.

"Không có ai? Mày cho tao là kẻ ngu hay sao? Nhìn cái xe kia, thì biết là các ngươi cố ý, các ngươi không phanh xe, lại còn tăng tốc, chẳng phải là có dự mưu thì là gì!"

Trương Mạnh Quân đâu có tin lời lão dương nói, vừa thấy hắn sống chết không thừa nhận, lại càng thêm tức giận, sút thẳng vào cái mông của lão Dương, thiếu chút nữa làm hắn bay lên không trung.

"Tôi... nói..."

Lão Dương đau đến cả người run lên, rất lâu sau mới nói được một câu:

"Tôi thấy bọn họ đi xe thể thao ngược chiều, cho nên tức giận, nghĩ thầm dù gì thì bọn chúng cũng phạm luật, cho nên tôi cố tình đâm..."

"Mẹ kiếp, mày còn không thừa nhận!"

Trương Mạnh Quân cho là hắn đang kêu mình, tức giận gầm.

Lão Dương thiếu chút nữa quỳ xuống đất, trong lòng thầm mắng mình tại sao lại còn kiêu ngạo với những người có tiền, bây giờ thì tốt rồi, vệ sĩ của người ta coi mình bị cừu gia của hắn phái tới.

"Tôi không phải do người nào phái tới..."

Lão Dương dùng vẻ mặt đau khổ nói.

Trương Mạnh Quân còn đang muốn nói, thì còi cảnh sát đã vang lên, đây chính là việc Lão Dương báo cảnh sát lúc nãy.

Trương Mạnh Quân thấy cảnh sát tới, mặc dù không muốn, nhưng vẫn thả lão Dương ra.

"Là ai báo cảnh sát?"
"Làm sao bây giờ? Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai ?"

Tôi hỏi ngược lại.

Làm sao tôi biết, kiếp trước tôi cũng là người của công chúng, nhưng tôi đâu có tới mức độ này.

"Tôi cũng chưa gặp tình huống này bao giờ!"

Tô Dĩnh Tư nhướng mày nói:

"Tôi không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống này, Trương Mạnh Quân nếu không đem thân phận của tôi nói ra, thì họ sẽ không phát hiện được."

"Tiểu Uy, đưa bộ đàm cho tôi!"

Tôi nói.

"Bộ đàm gì?"

Tiểu Uy không hiểu.

"Thì chính là cái bộ đàm để liên lạc với bọn Trương Mạnh Quân ấy!"

Tôi giải thích.

"A, Lưu ca, anh nói là cái này ư!"

Tiểu Uy cầm chiếc bộ đàm ở bên hông, rồi đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy bộ đàm, ấn phím 1 là gọi cho Trương Mạnh Quân, sau khi chờ một lát thì có âm thanh của Trương Mạnh Quân vang lên:

"Tôi là Trương Mạnh Quân, có chuyện gì xin mời nói."

"Trương Mạnh Quân, tôi là Lưu Lỗi, tình trạng của chúng tôi ở bên này không ổn, Tô Dĩnh Tư đang bị các fan vây kín..."

Tôi nhìn bốn phía nói.

"Tôi cũng thấy rồi, nhưng cũng không có cách nào cả, nhân thủ không đủ, tôi đã xin chỉ thị của lão gia, xin người phái thêm một số nhân thủ tới đây."

Trương Mạnh Quân nói.

"Không cần phải như vậy, cứ làm như lời tôi nói..."

Tôi cứ như vậy phân phó xuống.