Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 203 : Phiền toái tới (8)
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Mới vừa cúp điện thoại, thì chuông điện thoại lại vang lên. Tôi nhìn điện thoại, hóa ra là cha tôi gọi tới, có thể cha tôi cũng biết tin tức rồi.
"Alo, cha à, có chuyện gì vậy?"
Tôi hỏi.
"Lỗi Lỗi, Trương quản đốc bị bắt rồi, con đã biết chưa?"
Cha tôi hỏi.
Thông qua sự kiện Hà Tích Duyến kia, cha tôi cũng biết, hiện giờ ở tỉnh Tân Giang, tôi có quen biết rất nhiều quan chức.
"Con biết rồi, Khương cục trưởng cục công an vừa điện thoại cho con, nói Trương Vĩnh Phát đem tiền chạy trốn."
Tôi nói.
"Lỗi Lỗi, khi cha và mẹ con biết chuyện này, đều rất sợ hãi..."
Cha tôi có chút do dự nói.
"Cha, người không cầm tiền nhà máy, thì có gì phải sợ!"
Tôi cười nói.
"Lỗi Lỗi, hai hôm trước chúng ta không phải là mới mua biệt thự của Trương quản đốc hay sao? Con nói xem cục công an có thể thu hồi hay không?"
Cha tôi cuối cùng cũng đem chuyện lo lắng nói ra.
"Thu hồi? Tại sao phải thu hồi? Nhà của chúng ta là thông quan công ty môi giới mua được, sổ đỏ đã cầm, giấy trắng mực đen, dấu đỏ đã đóng trên tờ giấy mua nhà, nên cha không cần phải lo lắng nữa."
Trong lòng tôi buồn cười, lai lịch của căn nhà này rất rõ ràng, cho dù có vấn đề gì, thì Khương Vĩnh Phú có thể phái người tới thu nhà của tôi hay sao?
"Nhưng mà... Lỗi Lỗi, cha nghe người khác nói, cục công an phải thu hồi tang vật..."
Cha tôi vẫn còn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, cha! Chúng ta có đủ thủ tục giấy tờ thì sợ cái gì, nếu cha vẫn chưa yên tâm, thì con gọi điện cho Khương cục trưởng, nói căn nhà này là của chúng ta."
Tôi an ủi.
"A... Vậy thì tốt rồi, con cũng nên gọi điện thoại nhắc người ta một chút..."
Cha tôi vội vàng nói.
Tôi thấy buồn cười, đúng là cha tôi vẫn có tâm lý của Thị dân (1). Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ngừng! Ngừng! Ngừng! Chú Triệu, cái vấn đề này đợi lát nữa rồi hãy nói... A? Chú nói gì? Chủ muốn tìm một nhà máy quy mô lớn để sản xuất thiết bị điện không mấy trọng yếu?"
Tôi hỏi.
"Đúng vậy, nếu như chúng ta đầu tư nhà xưởng, thì phải mất một thời gian tương đối dài, không bằng trực tiếp tìm một công ty nào đó, dù sao những thiết bị điện đó cũng không phải là trọng yếu, không sợ bọn họ tiết lộ cơ mật!"
Triệu Quân Sinh nói.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Hiện giờ có thể lợi dụng cái nhà máy cũ nát kia còn gì!
"Chú Triệu, tìm công ty khác để sản xuất thì không cần, thành phố Tân Giang chúng ta không phải cũng có nhà máy điện tử là gì?!"
Tôi nói.
"Nhà máy điện tử Tân Giang? Cháu nói cái nhà máy quốc doanh sắp đóng cửa kia chứ gì? Nhà máy có quản đốc bỏ chạy đúng không?"
Triệu Quân Sinh hỏi.
"Đúng, ngày mai chú phải người mua nó lại."
Tôi nói.
"Thu mua nhà máy này?"
Triệu Quân Sinh kinh ngạc nói:
"Tiểu Lưu, cháu có sốt không?"
"Chú Triệu, cháu rất khỏe, chú cũng không nghe nhầm! Chúng ta thu mua toàn bộ nhà máy kia, chẳng những có thể sử dụng toàn bộ vật tư, đồng thời phụ trách luôn khoản nợ bên này!"
Tôi nói.
"Tiểu Lưu, tuy nói những khoản nợ kia đối với tập đoàn Ánh Rạng Đông chúng ta mà nói thì không coi vào đâu, hơn nữa tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng là của cháu, theo lý thuyết Chú Triệu không nên nói những thứ này, chỉ là Tiểu Lưu, chúng ta làm như vậy thì rất lỗ! Cho dù chúng ta đầu tư xây mới một nhà máy, cũng không mất nhiều tiền như vậy!"
Triệu Quân Sinh nghi hoặc hỏi.
"Chú Triệu, thật ra thì thu mua nhà máy này cũng có nguyên nhân của nó, cho dù chúng ta không ở trong hoàn cảnh phải tìm công ty điện tử khác để hợp tác sản xuất, thì cháu cũng muốn thu mua thêm một số công ty điện tử nữa, hơn nữa, lần này cháu gọi cho chú, cũng là muốn chú giúp cháu, thu mua nhà máy điện tử này!"
Tôi nói.