Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 225 : Hắn cũng là người cùng trường với chúng ta
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
"A!"
Lưu Duyệt cả kinh kêu lên.
Bởi vì tên gia hỏa cầm chủy thủ này, từ phía sau xông tới chỗ chúng tôi, mà con người thì đâu có mắt ở sau lưng, nên nàng rất sợ hãi. Nhưng ở sau lưng của tôi mặc dù không có mắt, nhưng khi người này xông lên, thì tinh thần lực của tôi đã báo động rồi!
Tôi nghe thấy Lưu Duyệt hô lên, lại cho rằng nàng xảy ra chuyện, vốn là tôi có thể dễ dàng né tránh, nhưng đã chậm một bước. Tôi thấy người cầm chủy thủy này sắp đâm vào người tôi, không có cách nào khác, dưới tình huống cấp bách, tôi chỉ còn cách dùng tay tóm lấy chủy thủ!
Lấy tay tóm chủy thủ! Trong mắt những người ở đây, chẳng phải là muốn chết hay sao! Người này nghĩ thầm, mày chẳng phải muốn tóm chủy thủ hay sao! Vậy thì đừng trách tao không khách khí, hai tay hắn tăng cường dùng lực, tăng tốc đâm chủy thủ tới.
Tên cầm chủy thủ vẫn mong đợi cảnh tượng máu tươi từ trong tay tôi chảy ra, nhưng đợi rất lâu, mà không có tý máu nào, hắn kinh ngạc vạn phần, vội vàng rút thanh chủy thủ ra, thì hai mắt thiếu chút nữa nổ tung, bởi thanh chủy thủ đã biến thành một sợi mì!
Nhị Lại Tử rốt cục cũng biết người này không dễ chọc, hắn không phải là người, mà là quái vật! Vội vàng nói:
"Đối phương có chút cứng rắn, mau rút lui!"
"Chúng mày chờ đã! Tam Thạch Bang của chúng tao sẽ không bỏ qua cho tụi mày đâu!"
Nhị Lại Tử vừa chạy, vừa hung hãn nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trước khi bỏ chạy, thường nói vài câu, đó chính là đặc điểm của hắc bang, muốn giữ thể diện cho chính mình.
Tôi thấy họ đi rồi thì thôi, nhưng thấy tên gia hỏa này là người của Tam Thạch Bang thì lập tức thay đổi chủ ý.
"Đợi một chút!"
Tôi vung tay lên nói:
"Các ngươi là người của Tam Thạch Bang ?"
Nhị Lại Tử cho là tôi nghe được cái tên Tam Thạch Bang, đắc ý dừng bước lại, nói:
"Không sai! Hừ hừ! Như thế nào, sợ chưa, ở thành phố Tân Giang này vẫn chưa có ai dám đối nghịch với Tam Thạch Bang đâu !"
"Lão đại của mày là ai?"
Tôi hỏi.
Nhị Lại Tử cũng không ngu. Biết người trước mặt này có thể hỏi như thế, khẳng định là có quen biết những người trong xã hội đen, cho nên đáp:
Quách Khánh quả nhiên cũng không biết người có danh hiệu là Sài ca. Nhưng mà hắn không cần biết, trực tiếp hỏi:
"Ai bảo chúng mày tới thu phí bảo vệ? Tao chẳng phải nói, không cho phép thu phí bảo vệ nữa rồi mà!"
"Lão Đại, chuyện này…là do Sài ca phân phó, bọn em là tiểu đệ, nên không dám hỏi!"
Nhị Lại Tử buồn bã nói.
"Được rồi, tao sẽ điều tra chuyện này, phí bảo vệ không được thu nữa, hiện giờ mày tới tổng bộ, vào phòng làm việc gặp tao!"
Quách Khánh nói xong cúp điện thoại.
Cái tên Nhị Lại Tử này chết lặng, Quách Khánh lão đại tức giận, thì xem ra mình lành ít dữ nhiều rồi! Nhị Lại Tử không khỏi than thở, làm tiểu đệ đúng là khổ, toàn chịu tiếng xấu cho người khác !
Tôi thấy hắn buồn bã như vậy, có chút đáng thương, dù sao hắn cũng chỉ là thi hành mệnh lệnh của Sài ca, thu phí bảo vệ không phải là chủ ý của hắn, cho nên nói:
"Không sao đâu, gặp Quách Khánh thì cứ nói thật cho hắn biết, tin tưởng hắn cũng không đổ trách nhiệm lên đầu của mày! Nếu như tới mức cuối cùng, thì cứ bảo tao nói một tiếng là được!"
Nhị Lại Tử cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Quách Khánh, biết tôi cùng với Quách Khánh có quan hệ không tầm thường, nghe tôi nói như vậy, thì lập tức cao hứng, nói cám ơn:
"Dạ Dạ! Cám ơn ngài, mới vừa rồi đắc tội, xin ngài đừng có tìm Quách lão đại nói chuyện, xin ngài thông cảm!"
Nói xong, hắn mang theo hai thủ hạ rời đi.
"Đúng là không biết, anh còn quen biết xã hội đen?"
Lưu Duyệt nhìn tôi nói.
"Ha hả, lão đại của bọn hắn thật ra thì cũng là người cùng trường của chúng ta !"
Tôi cười nói.
"A?"
Lưu Duyệt kinh hô. Nghĩ thầm, cái trường Tứ Trung này đúng là đầm rồng hang hổ, tại sao mình trước kia không phát hiện ra cơ chứ?