Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 231 : Cô gái này rất tốt
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
"A! Cậu là Lưu Lỗi!"
Cô gái chỉ vào người của tôi kinh ngạc nói.
"Sao vậy? Cậu quen tớ à?"
Tôi hỏi ngược lại, chẳng nhẽ tôi lại nổi danh như vậy ư?
Lúc ấy mặc dù thi đỗ làm trạng nguyên của bộ môn Khoa học tự nhiên, nhưng mà tôi đã cự tuyệt toàn bộ phỏng vấn của giới truyền thông rồi còn gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Cuối cùng, có một đài truyền hình cấp quốc gia, thiên tân vạn khổ mới lấy được một tấm hình từ trong hồ sơ của tôi đưa lên TV. Nhưng mà tấm hình đó là trước cả thời điểm tôi sống lại, tóc như gà bới, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, cho dù ai nhìn vào cũng bảo, người này nhất định là một con mọt sách! Cho dù Triệu Nhan Nghiên đã nghiên cứu tấm hình kia rất lâu, sau đó kết luận:
"Đây là lão công của em hay sao? Nếu như anh vẫn có hình dáng như vậy, thì em tuyệt đối không thích anh!"
"Đúng vậy! Tớ và một số bạn học thi đỗ đại học B, cũng đều biết cậu, thi tốt nghiệp mà được 745 điểm, quả thực là quái vật!"
Cô gái nói.
"Quái vật?"
Không thể nào, tôi sờ sờ mũi cười khổ nói, đây là ngoại hiệu gì vậy.
"Ha hả, thật xin lỗi, thành tích của cậu làm cho người ta không biết phải nói gì..." C
ô gái ngượng ngùng nói.
"Không sao cả."
Tôi lắc đầu:
"Tớ thành quái vật thì có gì đâu, cậu cũng thi đỗ Đại học Thanh Hoa thì chứng minh điểm của cậu cũng không thấp!" Tôi nói.
Cô gái quả nhiên không có phủ nhận, chỉ cười cười có chút tự giễu nói:
"Học giỏi thì có ích lợi gì. Những gì đánh tiền trong nhà đều đã đem đi cầm, số tiền này phải do các hương thân góp lại, sau này không biết phải làm sao bây giờ."
Tôi biết cô gái này không nói dối, nhìn cách ăn mặc của nàng là biết gia đình nàng không khá giả gì cho lắm, thậm chí có thể nói là vô cùng tệ, nhưng dù sao tôi với nàng chỉ mới gặp mặt lần đầu, biết nói cái gì đây.
Nếu như tôi có tâm trợ giúp nàng, nhưng Đại học Thanh Hoa rất lớn, chắc chắn có rất nhiều người có hoàn cảnh như vậy. Dù sao cơ hội làm việc khi học đại học là rất nhiều, làm thêm ngoài giờ cũng kích thích ý chí của họ.
Triệu Nhan Nghiên cùng cô gái này đi tới trước cửa ký túc xá nữa, thì nói lời tạm biệt.
"Tớ tên là Hứa Tuyết Quân, khoa quản lý ! Cám ơn cậu."
"Bác xem…có thể thu xếp một chút hay không!"
Vừa nói, tôi móc ra 100 đồng, nhét vào tay bác gái này
Bác gái sờ sờ hai cái, vội vàng thu vào nói:
"Được rồi, đưa đồ xong lập tức xuống đây."
"Cám ơn bác ạ!"
Tôi nói xong kéo Triệu Nhan Nghiên đi lên lầu.
Thấy vậy Triệu Nhan Nghiên lắc đầu, nhìn tôi nói:
"Lưu Lỗi, tại sao em càng thấy anh giống như một công tử ca có tiền? Bắt đầu không coi tiền ra gì rồi phải không?."
"Đúng vậy, kể từ khi cha anh làm giám đốc, thì anh đã biến thành công tử ca rồi!"
Tôi cười nói.
"Anh đi chết đi, không đứng đắn, không biết là anh phát tài trước, hay là chú Lưu!"
Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái nói.
"Lão bà à, anh phải nói với em, tiền của lão công em kiếp này tiêu không hết, cho dù mấy đời sau nữa thì cũng không dùng hết được! Em thấy không, 100 đồng với anh thì chẳng là gì, nhưng với bác gái kia thì lại là một khoản lớn! Bác ấy có thể mua cho cháu mình đồ ăn ngon, hoặc là quần áo đẹp..."
Tôi nói.
"Được rồi, anh đừng nói nữa, dù sao anh cũng không coi trọng nó mà!"
Triệu Nhan Nghiên cắt ngang lời của tôi nói.
... ... ... ...
Bác gái nhìn theo bóng lưng của người cho mình 100 đồng, tự nhủ:
"Tiểu tử tại sao mới lên đại học đã có bạn gái rồi? Ai, dù gì thì hắn cũng là người có tiền, vung tay đã là 100 đồng, hi vọng hắn tới lần sau, là mình có thể dẫn cháu mình đi ăn KFC rồi!"