Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 239 : Hồi ức thời cấp 2 (4)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác có người cởi áo của tôi, nhưng tôi cũng không để ý.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy hạ thân của mình lành lạnh, tôi giật mình tỉnh lại, có người cởi quần của tôi!

Tôi ngay lập tức mở mắt, đập vào mặt của tôi chính là Vu Đình, người có dung nhan tuyệt thế!

Điều kỳ quái nhấtchính là, tại sao nha đầu này lại hay tay cầm quần của tôi mặt thì đỏ bừng... Sau đó lại nhìn nơi đó của tôi!

"Khụ..."

Tôi không biết làm thế nào, đành ho khan một cái, chuyện gì vậy, nha đầu này không phải là định sắc tình đó chứ.

Vu Đình thấy tôi tỉnh lại, thì giật mình, hai tay vẫn còn đang nắm cái quần đang cởi dang dở, không biết nên buông hay tiếp tục.

Cái áo của tôi đã được cởi ra, hơn nữa tôi còn có cảm giác nhẹ nhàng khoan khái, vừa nghĩ là biết, nha đầu này đã giúp tôi lau mình bôi thuốc! Chỉ là tôi không rõ, tại sao nha đầu này lại còn định cởi quần của tôi?

Mặc dù tôi còn là một bé trai, nhưng đứng trước một người con gái, nhìn chằm chằm vào tiểu JJ, thì nó cũng kích động làm tôi vô cùng xấu hổ!

"Cậu…cậu muốn làm gì..."

Tôi có chút lúng túng hỏi.

"Tớ..."

Vu Đình thấy tôi nói vậy, thì khuôn mặt đỏ bừng, giờ phút này nàng có lẽ đã ý thức được làm như vậy có chút không ổn, nhưng làm thì làm rồi, nên nàng chỉ đành kiên trì giải thích:

"Tớ thấy Trương Quốc Đống đá vào chỗ này của cậu một cước... tớ chỉ muốn lau qua một chút rồi bôi thuốc... Không nghĩ... Không nghĩ tới cậu đã tỉnh rồi..."

Tôi giật mình, phát hiện bên dưới của mình đúng là có cảm giác đau, mặc dù không đáng ngại, nhưng chắc chắn có sưng lên. Cho nên tôi nói:

"Tớ tự mình làm là được."

Nói xong tôi định bò dậy, nhưng làm gì có chút sức lực nào! Cả người đau nhức làm tôi không nhúc nhích được chút nào! Tôi vùng vẫy hai cái, sau đó liền buông xuôi, bởi vì tôi căn bản khống chế được thân thể của tôi, nó dường như đã chết.

"Tớ... làm cho... Yên tâm... Tớ không có ý gì khác đâu..."
"Mẹ, mẹ đừng có lo lắng, hãy nghe con nói! Con không sao, con rất khỏe, con đã nói với mẹ rằng, con có một bạn tốt... Dạ, đúng, chính là Trương Thụy! Sau khi tan học con tới nhà hắn, nhưng mơ mơ màng màng lại thiếp đi, tỉnh dậy thì đã là bây giờ, con vội gọi điện cho mẹ!"

Tôi nói.

"Ai nha! Lỗi Lỗi, con thật là, làm cho cha mẹ lo chết đi được, nhà bạn ấy ở đâu, để cha mẹ tới đón con!"

Mẹ tôi nói.

"Không cần!"

Tôi vội vàng nói:

"Đều đã trễ thế này, con ở chỗ này ngủ cũng được, nhà bạn ấy có phòng trống..."

"Ừ?"

Mẹ tôi nghe vậy, thì có chút hoài nghi nói:

"Lỗi Lỗi, hay là cha mẹ cứ qua đó!"

"Mẹ, không cần đâu, nhà người ta ngủ hết rồi, nếu tới thì lại quấy rầy họ nghỉ ngơi! Nếu không thì con gọi Trương Thụy dậy, sau đó bảo bạn ấy nói chuyện với mẹ!"

Tôi nói.

"Chuyện này..."

Mẹ tôi nghe tôi nói như vậy, thì không nói gì, dù sao người ta cũng ngủ rồi, quấy rầy người ta là hành động không lịch sự, cho nên nói:

"Ai! Vậy cũng tốt! Con mau ngủ đi, tối mai lại về nhà!"