Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 268 : Biến đất hoang thành nơi trù phú

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


"Trần tiên sinh, mảnh đất trống này phải 2 tỷ mới mua được, nay ngài lại muốn bán đi với giá 5000 vạn?!"

Trần thư ký cho là mình nghe lầm, vội vàng hỏi.

"Không sai, đúng năm nghìn vạn! Hiện tại mảnh đất này mà có người mua với giá năm nghìn vạn thì cũng tốt rồi!"

Trần Thiên Lôi nói:

"Nếu có thể xây cao ốc, thì hai tỷ cũng sẽ có người đến giành lấy, nếu không xây được cao ốc, thì năm ngàn vạn cũng là quá nhiều! Hôm nay xảy ra chuyện này, những người trong nghề cũng đều biết mảnh đất trống này không thể làm gì được nữa rồi, để trong tay không bằng mau chóng vứt đi! Mặc dù ngân hàng bên kia không vội đòi nợ, nhưng mà một khi bên chúng ta làm cho mọi người biết rõ lai lịch rồi thì bọn họ nhất định sẽ là người tới gõ cửa trước tiên!"

"Tôi biết rồi Trần tiên sinh, một lát nữa tôi sẽ cùng người đấu giá nói chuyện!"

Trần thư ký gật đầu nói.

"Được rồi, ông đi xuống đi!"

Trần Thiên Lôi mệt mỏi phất phất tay.

Chuyện này đúng là đã cho Trần Trạch Long một bài học, nhưng cái giá phải trả thực sự quá lớn, trong nháy mắt đã bị thua lỗ mất 1 tỷ 950 triệu tỷ! Cái này còn chưa tính tiền hối lộ cho Hoắc Đức!

Trần Thiên Lôi thở dài, nhớ lại năm đó mình nhập cư trái phép đến XG, gia sản cũng có mấy tỷ, không biết lão gia và các huynh đệ của mình còn ở đó hay không, tính đến nay cũng hơn ba mươi năm chưa trở về rồi.

Hôm nay hắn còn một người con trai không chịu tranh giành, nhưng hắn không có biện pháp gì. Hiện tại hắn vẫn còn chưa biết những chuyện do người con trai bảo bối còn lại của hắn làm, không biết khi đã biết, thì hắn sẽ có cảm tưởng gì!

"Lão Đại, Trần thị chuẩn bị đem mảnh đất Cửu Long bán đi, vào thứ bảy tuần này!"

Quách Khánh nói với tôi.

"Hả? Phải không, bao nhiêu tiền?"

Tôi hỏi.

"Giá quy định là năm nghìn vạn, nhưng tớ đoán với giá này thì cũng rất khó bán!"

Quách Khánh nói cụ thể.

"Được rồi, đến lúc đó chúng ta mua được là được!"
"Đúng rồi, chuyện tớ nhờ cậu đã làm xong chưa?"

"Đã làm xong rồi, tớ đã cho bọn tiểu đệ toàn bộ mở tài khoản trong thị trường chứng khoán, hiện tại tất cả bọn bọ đều đang đợi chỉ thị của lão Đại đấy!"

Quách Khánh nói.

"Trời ạ, cậu cho mấy người đi là được rồi, không cần nhiều như vậy!"

Tôi bảo Quách Khánh cho mấy người đi mở tài khoản, phòng ngừa trên thị trường xuất hiện biến động, bị ảnh hưởng theo. Nhưng cũng không cần thiết mở nhiều như vậy!

"Không sao! Dù sao thì mở tài khoản cũng không mất tiền!"

Quách Khánh im lặng hồi lâu nói.

"Ha ha! Cậu đang châm trích tớ à!"

Tôi nghe xong cười to nói. Đây đúng là Logic quá đi mất!

Quách Khánh cũng cười theo. Làm cho tôi không khỏi nhớ về thời học sinh cấp 3, chúng tôi cũng thường xuyên như vậy, không buồn không lo, chỉ cười, nghĩ tới kiếp trước của chúng tôi... Với hôm nay đã hoàn toàn khác biệt.

"Đúng rồi, Diệp Tiêu Tiêu thế nào?"

Quách Khánh hỏi.

"Lâu rồi không có liên lạc..."

Bộ mặt tôi cứng đờ, có chút mất tự nhiên, nói.

Ngày đó, tôi rời trường học đi đến thành phố Tô Châu, Quách Khánh đã nhận ra sự kỳ lạ của tôi, lúc ấy hắn thấy tôi đánh vỡ tan cửa sổ bằng thủy tinh tại trường học, để lấy ảnh của Diệp Tiêu Tiêu.

Bỗng nhiên hôm nay nói đến, tôi có chút không thoải mái. Bởi vì Quách Khánh rất ít cùng tôi đàm luận về chuyện tình cảm.

Quách Khánh không nghĩ tôi sẽ như vậy, ở trong mắt của hắn, không có chuyện gì có thể làm khó tôi, tưởng rằng có thể dễ dàng đổi chủ đề, không ngờ tự nhiên lại nói một chủ đề khó nói như vậy.