Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 295 : Thực lực quyết định tất cả (Hạ)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
"Xin chào, đây là phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tam Thạch!"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào.
"Tôi tìm một người tên Đinh Bảo Tam!"
Tôi hướng về phía điện thoại nói.
"Xin hỏi ngài tìm Đinh tổng có chuyện gì không?"
Đối phương hỏi.
"Nói cho hắn biết tôi là Lưu Lỗi, thì hắn sẽ biết làm thế nào."
Tôi nói.
"Được, ngài chờ một chút, tôi giúp ngài liên lạc với Đinh tổng."
Đối phương nói.
Vu Thụy Trung ồ lên, Đinh Bảo Tam là ai hắn vô cùng rõ ràng. Lần trước Tam Thạch bang đã truyên bố trên trang truyenfull.vn của giới hắc đạo, hóa ra người phụ trách của Tam Thạch Bang là Quách Khánh đã đi sang Hương Cảng phát triển một Á Thái khu cho hắc đạo, sự tình trong nước do Đinh Bảo Tam toàn quyền chịu trách nhiệm. Nói cách khác, lão đại ở trong nước bây giờ chính là Đinh Bảo Tam.
"Thủ lĩnh!"
Một lát sau, từ trong điện thoại truyền đến thanh âm cung kính Đinh Bảo Tam.
"Tiểu tử, làm gì mà chậm vậy?"
Tôi cười nói.
"Lão Đại, em giờ còn đang phải chịu trách nhiệm toàn bộ sự việc của Tập đoàn Tam Thạch nên phải họp suốt ngày, nghe thấy lão địa gọi, nên em vội vàng chạy tới đây!"
Đinh Bảo Tam ủy khuất nói.
"Được rồi, tôi chỉ đùa với cậu mà thôi. Cậu giúp tôi tra xem có ai trên là Trương Hoàng Hà ở trong bang hay không?" Tôi nói: "Sau khi tra ra thì điện thoại lại cho tôi!"
"Dạ được, em lập tức đi làm!"
Đinh Bảo Tam nói.
Sau khi cúp điện thoại, Vu Thụy Trung thiếu chút nữa hóa đá! Lão đại của Tam Thạch Bang lại có thể gọi người trước mắt này là thủ lĩnh! Hơn nữa còn rất tôn kính! Rốt cục người này có thân phận gì đây?
Tôi nhìn thấy Vu Thụy Trung kinh nghi bất định, cười nói:
"Rất kỳ quái sao? Thật ra cháu mới là ông trùm giấu mặt của Tam Thạch Bang !"
"Cái gì!" Vu Thụy Trung mặc dù đã sớm đoán được kết quả này, nhưng mà khi nghe tôi chính miệng nói ra, thì vẫn giật mình.
"Chú chỉ thấy được một góc của Băng sơn mà thôi!"
Tôi nói:
"Không thành vấn đề! Hai ta coi như là đồng mệnh tương liên, sau này mày hãy cùng tao xông pha giang hồ đi!"
Tư Đồ Lượng nói.
Lưu Khoa Sinh mừng rỡ, rốt cục hắn cũng được ra giang hồ rồi! Lúc này đem Lưu Lỗi tiêu diệt, thì Triệu Nhan Nghiên kia chẳng phải là vật trong túi mình hay sao? Đến lúc đó mình nhất định sẽ làm cho nàng chết đi sống lại!
Tư Đồ Lượng đương nhiên không suy nghĩ nhiều như Lưu Khoa Sinh, bởi hắn hôm nay đã mất hết mặt mũi, ngay cả đại ca của hắn là Tư Đồ Không cũng nhục mạ hắn một phen.
Chờ xem! Sản nghiệp Tư Đồ gia sớm muộn là của tao! Tư Đồ Lượng trong lòng thầm suy nghĩ , ai ngờ, hắn đã cách cái chết không còn xa.
... ... ...
"Buổi chiều anh đi đâu vậy?"
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi chằm chằm hỏi.
"Anh không đi đâu cả, chỉ cùng với Từ Khánh Vĩ ra ngoài uống rượu."
Tôi nói, .
"Thật sao?"
Triệu Nhan Nghiên nhíu nhíu mày, ánh mắt sắc bén liếc qua người của tôi, cười cười nói:
"Áo ngoài của anh đâu?"
"Áo ngoài? Áo ngoài gì?"
Lúc này tôi mới nhớ, cái áo ngoài đã bị Tư Đồ Lượng làm hỏng rồi, khi còn ở nhà Vu Đình thì mặc bộ quần áo ngủ của cha nàng.
"Đây là cái gì?"
Triệu Nhan Nghiên bỗng nhiên chỉ vào cổ áo của tôi nói. Tôi vừa định cúi đầu nhìn, Triệu Nhan Nghiên đã quát lên:
"Đừng động đậy!"
Sau đó nàng cầm xuống một cái gì đó, hóa ra là một sợi tóc dài!
Nhìn Triệu Nhan Nghiên nhìn sợi tóc trong tay, sắc mặt biến đổi vô cùng lớn! nàng có cảm giác như mình bắt gian tại trận.
"Chuyện này... Nhan Nghiên, em nghe anh giải thích, thật ra thì..."
Tôi còn chưa nói hết, Triệu Nhan Nghiên đã ha ha cười một tiếng nói:
"Xem anh bị dọa kìa, em chỉ nói đùa với anh thôi, đây là tóc của em!"