Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 296 : Sự nhạy cảm của con gái

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Trời ạ, không phải chứ, sao có thể đùa như vậy, thế chẳng phải là hù dọa người khác chết sao!

"Không đúng, Lưu Lỗi, anh vừa nói với em cái gì? Anh muốn giải thích với em cái gì? Chẳng lẽ anh thực sự đã làm gì có lỗi với em à?"

Triệu Nhan Nghiên quả thật không ngốc nghếch, vừa trở về chỗ thì nói những lời này với tôi, như là đã nhận ra có cái gì không bình thường.

"Không có gì, anh muốn nói, có khả năng là ai không cẩn thận làm rơi lên người anh..."

Tôi gượng cười giải thích.

Triệu Nhan Nghiên mặt không chút thay đổi, nhìn chằm chằm tôi, nói từng câu từng chữ:

"Em không muốn anh gạt em, lúc buổi chiều rốt cuộc anh đã làm gì?"

Con gái thường đặc biệt nhạy cảm, Triệu Nhan Nghiên dường như đã ngửi được mùi lạ bất thường của một cô gái khác trên người tôi, vì không phải là mùi hương của Triệu Nhan Nghiên.

Tôi nhìn thấy ánh mắt Triệu Nhan Nghiên vừa giận vừa buồn, trong lòng đột nhiên run lên. Triệu Nhan Nghiên chẳng phải không muốn quản chuyện tình cảm của tôi hay sao, sao giờ lại trở nên nhạy cảm như vậy?

Nhưng tôi cũng không lừa gạt nàng, nam tử hán đại trượng phu, sợ cái chim gì, dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt, không bằng ngày hôm nay thẳng thắn giải quyết cho xong.

"Nhan Nghiên, thật sự xin lỗi!"

Tôi thở dài một hơi, nói:

"Ngoài em ra, anh còn có bạn gái khác."

Triệu Nhan Nghiên nghe xong, người nàng bỗng run lên, thất thanh nói:

"Vậy anh còn theo đuổi tôi làm gì? Để làm vui ư? Đùa giỡn tôi sao?"

"Không phải, Nhan Nghiên, em hãy nghe anh nói! Anh không hề đùa giỡn em! Anh thực sự rất yêu em, thậm chí anh có thể chết vì em, nhưng anh cũng thích các nàng! Các nàng, bất kỳ người nào cũng đều ưu tú như nhau, làm cho anh không có cách nào dứt bỏ được! Anh biết anh làm như vậy quả thật là đào hoa, nhưng anh còn biện pháp nào khác hay sao?"

"Hừ! Anh cho rằng anh là ai? Anh là hoàng đế, hay là người giàu nhất thế giới này? Còn các nàng? Xem ra trừ tôi ra, anh còn có không chỉ một người?"

Triệu Nhan Nghiên lạnh nhạt nói.
Lưu Khoa Sinh không thể chờ đợi được, nói.

"Hôm nay có cha tao ở đây, trước hết hãy gặp mặt nói chuyện xem thế nào!"

Tư Đồ Lượng nói:

"Nhưng cậu phải biết hành xử theo hoàn cảnh đấy!"

"Em biết rồi, Lượng ca!"

Lưu Khoa Sinh cười xấu xa đáp.

Hắn biết Tư Đồ Lượng ngại Tư Đồ Bác nên không tiện ra tay tại chỗ, nhưng mình thì không có gì phải kiêng kị cả! Hắn đã quyết định chủ ý của mình, hôm nay nhất định phải mượn cơ hội để làm khó dễ, phải làm cho hắn nhục nhã một chút vì đã làm cho mình cửa tan nhà nát!

Thời gian hẹn ăn cơm là sáu giờ tối, nhưng đoàn người Tư Đồ Lượng mãi bảy giờ rưỡi mới đến. Trong mắt hắn, tới đã là cấp cho Vu Thụy Trung mặt mũi rồi, nếu không biết thân biết phận, thì Tư Đồ gia cũng sẽ không khách khí.

"Có cần mang theo mấy huynh đệ không?"

Trương Điểu có chút không yên lòng nói.

"Sợ cái gì, bọn họ đi thì làm được cái gì?"

Tư Đồ Lượng xem thường nói. Đang ở thành phố Bắc Kinh, ai dám đụng tới hắn.

Tư Đồ Lượng và mấy người đi theo người phục vụ đi lên phòng khách sạn.

Cửa mở, Vu Thụy Trung như là phản xạ có điều kiện, liền đứng dậy, cung kính ra cửa nghênh đón. Tư Đồ Lượng và Tư Đồ Bác đối với thái độ trước mắt của hắn thì rất hài lòng, cho là hắn mời khách tới để nhận lỗi.

Nhưng ngay sau đó lại có chút không vui, thấy trong phòng còn có 3 người ngồi, hơn nữa lại có một người ngồi ở vị trí chủ vị! Tư Đồ Bác vẫn tưởng rằng vị trí quan trọng nhất nhất định là dành cho mình, không ngờ tới lại bị người khác thản nhiên chiếm lấy.