Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 3 : Báo danh

Ngày đăng: 21:26 20/04/20


"Tiểu Lỗi, mau dậy đi! Hôm nay là ngày đầu tiên con bước vào trường trung học phổ thông, ngàn vạn lần đừng đến muộn!"

Bên tai của tôi vang lên giọng nữ vô cùng quen thuộc.

"Mẹ, con lạnh lắm, mẹ cho con ngủ thêm chút nữa đi!"

Đầu tôi vẫn còn mơ màng, theo thói quen trà lời như vậy.

Ai, sai rồi! Tôi chẳng phải một mình ở căn nhà mới mua trên Bắc Kinh hay sao? Mẹ tôi sao lại tới đây?

Tôi mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh. Đây là một cái giường cũ, một cái bàn làm việc sơn đã lâu năm nên đã có chỗ mốc, giá sách thì bữa bãi, khung cảnh vô cùng quen thuộc, lại có chút xa lạ.

Mẹ của tôi sao lại trẻ như vậy? Tất cả những điều này cho thấy, Diêm vương lão ca không có gạt tôi, tôi đã sống lại rồi.

Còn một khả năng nữa, đó là tôi đang nằm mơ, mơ một giấc mơ dài. Giấc mơ kia nói, tôi đã 31 tuổi, trở thành tổng giám đốc của công ty Microsoft của nước Z, tham gia hôn lễ của người yêu, vì uống rượu quá nhiều nên chết, sau đó gặp Diêm Vương lão ca...

Nghĩ tới đây, tôi sờ lên ngực, cái "điện thoại di động" mà Diêm Vương lão ca cho tôi vẫn còn, đích thực là tôi đã sống lại rồi.

Tôi vui vẻ bậy dậy, ôm lấy mẹ yêu quý của tôi.

Mẹ tôi vỗ đầu tôi cười nói:

"Hôm nay, con đã là một học sinh phổ thông rồi, đã là đại hài tử rồi. Lại còn làm nũng với mẹ nữa ư?"

Tôi lắc đầu, cho dù là bây giờ, hay khi tôi đã 31 tuổi, mỗi khi gặp cha mẹ, tôi đều làm nũng, có một câu nói rất chuẩn xác: Trong mắt cha mẹ, ngươi vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.

Tôi mặc quần áo vô cùng nhanh, thấy mẹ tôi đang chuẩn bị cặp sách cho tôi, tôi hỏi:

"Mẹ, ngày hôm nay là ngày đầu tiên con học phổ thông đúng không?"

"Đương nhiên là đúng rồi!" Mẹ tôi nghi hoặc nhìn tôi.

"YEAH!"
Trên thực tế, sau khi tốt nghiệp, Diệp Tiêu Tiêu cũng đã trở thành một giáo viên giỏi, ban số 12 của chúng tôi có 12 người, ngoại trừ mấy người dự thính, thì tất cả đều đỗ đại học.

Trong kiếp trước, tôi đối với vị mỹ nữ giáo viên này rất có hảo cảm, tôi tin tưởng mọi người cũng giống như tôi mà thôi.

"Em tên là gì?" Diệp Tiêu Tiêu hỏi tôi.

"Cô Diệp, tên em là Lưu Lỗi"

Tôi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp, những học sinh khác khi thấy giáo viên này đều vô cùng khẩn trương.

Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi:

"Em làm sao biết cô họ Diệp?"

Tôi không nói gì, mỉm cười nhìn trước ngực của Diệp Tiêu Tiêu. Kiếp trước tôi có một phát hiện, bộ ngực của vị mỹ nữ giáo viênn này đúng là vô cùng lớn.

Diệp Tiêu Tiêu cũng chú ý tới việc tôi nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, thế nhưng cũng không nói gì.

Tôi quả thật là đang nghiên cứu nó, nhưng mọi người sẽ không ai tin tưởng một đứa nhỏ lại nhìn vào nơi đó có ý đồ xấu gì.

Diệp Tiêu Tiêu lấy ra một cái phiếu điền thông tin, tôi xem một chút, nói chung là những tin tức khi nhập học như: dân tộc, tốt nghiệp tiểu học, trung học trường nào… Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn tôi nhanh chóng điền hết thông tin của cái phiếu, phải biết rằng, những học sinh khác đều do phụ huynh điền vào.

Diệp Tiêu Tiêu tiếp nhận tờ sơ yếu lý lịch của tôi, khi xem đến thành tích học tập ở tiểu học, trung học thì đôi mày có nhíu lại 1 chút.

Kỳ thực, đó cũng là trong dự liệu của tôi, những năm học trung học, tôi bỏ bê học hành, nghịch tung cả khu phố, thành tích 1, 2 môn gì đó còn không đạt tiêu chuẩn. Phòng chừng một ít hảo cảm của mỹ nữ lão sư đối với tôi cũng lập tức tiêu tan.

Những mà như vậy là hay nhất, tôi cũng không muốn làm cán bộ lớp, lấy kinh nghiệm của tôi kiếp trước, cán bộ thời phổ thông này phải làm rất nhiều việc.