Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 545 : Mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


"Pháp thuật thì không biết, nhưng mà về cơ bản thì không khác nhau là mấy, anh chẳng phải vừa nói với em rồi hay sao, anh biết dị năng!"

"Được rồi, anh đã nói lúc đó em muốn hỏi anh, nhưng lại bị anh cắt ngang, anh biết dị năng di chuyển trong nháy mắt?"

Ngô Huỳnh Huỳnh hiếu kỳ hỏi chuyện này chỉ có trong thần thoại, chứ làm gì có trong đời thực.

"Ừ, không kém bao nhiêu đâu! Nhưng mà không phải là di chuyển trong nháy mắt, là chúng ta biến mất ở chỗ này, sau đó xuất hiện ở vị trị khác!"

Tôi giải thích, di chuyển và thuấn di là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

"Em hiểu rồi, vậy mà không nói sớm, ý anh là có thể mang em dịch chuyển tới một vị trí khác?"

Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong hưng phấn hỏi.

"Đại ý là vậy, chỉ cần cho anh địa chỉ, thì chỗ nào anh cũng có thể tới!"

Tôi nói.

"A? Nếu như vậy, thì tại sao anh không dùng dị năng này tới địa điểm giấu bảo vật?"

Ngô Huỳnh Huỳnh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề rất trọng yếu.

Tôi cười khổ một cái, nói:

"Em cho rằng anh không muốn hay sao? Anh đã nói là dị năng này chỉ dùng được khi biết được địa chỉ cụ thể. Hiện giờ, dãy núi này đã biến hóa, vị trí đã thay đổi, em bảo anh làm sao tới được!"

Kỳ thực vấn đề này tôi đã sớm nghĩ, hơn nữa còn sớm thí nghiệm chúng! Đương nhiên, kết quả là thất bại.

"Hóa ra là như vậy!"

Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong có chút thất vọng, nhưng mà cũng không có nói cái gì nữa, dù sao có loại dị năng này đã mạnh hon người thường rất nhiều lần rồi!

"Được rồi vậy anh mau đem em rời khỏi chỗ này đi!"

"Em cứ như vậy rời đi?"

Tôi chỉ vào cái nội khố duy nhất trên người của Ngô Huỳnh Huỳnh kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, anh nói là có thể mang em đi. Thì em còn mặc quần áo làm gì!"

Ngô Huỳnh Huỳnh thản nhiên nói:

"Anh mang em tới phòng của anh đi, em muốn ngủ một giấc!"
"Không phải là em không muốn, nhưng cho dù cầm nó về thì có tác dụng gì, quan trọng nhất chính là, phải...! đơn giản nó chỉ chứng minh em trong sạch, nhưng chỉ cần anh biết là đủ, cần gì phải chứng minh nữa!"

Nói xong điều này, Ngô Huỳnh Huỳnh ngừng một chút sau đó nhìn tôi vô cùng thâm tình nói:

"Hơn nữa, với em mà nói chi cần ngày nào anh còn yêu em, thì ngày đó đối với em cũng là ngày kỷ niệm!"

Tôi nghe xong Ngô Huỳnh Huỳnh nói trong lòng cảm khái vạn lần! Đúng vậy, chỉ cần yêu nhau, thì ngày nào chúng tôi cũng như ngày kỷ niệm, vậy còn cần vào nó làm cái gì!

Tính cách của Ngô Huỳnh Huỳnh là vậy, nàng không thèm để ý tiểu tiết, nhưng tình yêu của nàng đối với tôi thì lại chân thành vô cùng, cho dù có hi sinh tính mạng mình cũng không tiếc.

"Anh sẽ vĩnh viễn yêu em!"

Tôi trịnh trọng gật đầu nói.

"Vĩnh viễn có xa lắm không?"

Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong bỗng nhiên hỏi.

Tôi thực sự không nghĩ tới Ngô Huỳnh Huỳnh lại hỏi một câu đầy thâm ý như vậy, lúc này tôi chẳng biết nên trả lời thế nào!

"Vĩnh viễn chính là cho tới khi anh và em không tồn tại nữa!"

Tôi chỉ có thể trả lời như vậy.

Ngô Huỳnh Huỳnh cũng không nghĩ tới tôi lại trả lời như vậy, một lát sau, nàng mới ái ngại nói:

"Xin lỗi, em hình như hỏi một câu rất ngốc..."

"Không, không sao cả, em nói rất đúng! Sau này mỗi ngày đều như ngày kỷ niệm, thì tương lai chúng ta mới không hối hận!"

"Được, đây chính là anh nói, sau này mỗi ngày em đều ở bên anh, anh đừng cho là phiền nhé!"

Ngô Huỳnh Huỳnh gật đầu vui vẻ nói.

"Đương nhiên là không, sau khi xử lý chuyện ở đây xong, anh với em trở lại Bắc Kinh mà!"

Tôi lắc đầu cười nói.