Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 546 : Bắt gian

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Thấy không còn quên gì nữa, tôi mới kéo tay Ngô Huỳnh Huỳnh, chuẩn bị mang nàng rời khỏi chỗ này.

Sau một khắc, tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh xuất hiện ở trong phòng của tôi! Thế nhưng làm cho tôi vô cùng kinh ngạc là, trong phòng của tôi lại có người!

Người ở trong phòng, cũng vô cùng kinh ngạc nhìn tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh! Tôi thì không có gì, nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh không mặc áo ngực, điều đó mới làm cho người khác kỳ quái!

"Lỗi Lỗi, các con..."

Mẹ tôi đột nhiên chỉ vào Ngô Huỳnh Huỳnh, hỏi.

Ngô Huỳnh Huỳnh phản ứng cũng nhanh, vội vàng tóm lấy một cái chăn, quấn mình ở trên giường.

Trên mặt nàng đỏ tới mức dọa người, Ngô Huỳnh Huỳnh cúi đầu, không dám nhìn nữ nhân trung niên trước mặt này.

Tuy rằng nàng cũng có thể đoán được, người đó là mẹ tôi.

"Mẹ... Chúng con..."

Tôi xấu hổ, nhanh chóng mặc quần áo.

"Được rồi được rồi, không cần phải vội vàng!"

Mẹ tôi liếc mắt tức giận nói:

"Cho dù các con có lớn bao nhiêu, thì ở trong mắt mẹ, vẫn chỉ là đứa bé!"

"Hắc hắc..."

Tôi cười một tiếng, nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh, tôi có cảm giác như mình bị bắt gian tại trận.

"Cô bé này là ai?"

Mẹ tôi trợn mắt liếc nhìn tôi nói:

"Con cũng đã lớn rồi, vậy mà còn làm như thế này, đúng là không biết xấu hổ!"

"Cô... cháu là Ngô Huỳnh Huỳnh..."

Ngô Huỳnh Huỳnh cúi đầu, giống như một cô gái nhỏ phạm sai lầm, nói:

"Cháu...cháu sai rồi... cháu không bao giờ ... như vậy nữa, cô, người có ghét bỏ cháu không, có lẽ cháu làm mất thể diện gia đình... Bình thường cháu không như vậy đâu, cô đừng coi cháu là một cô gái tùy tiện...Cháu..."

Ngô Huỳnh Huỳnh thấy mẹ tôi nói câu "con đúng là không biết xấu hổ", lại tưởng là nói nàng, nên vô cùng hoảng sợ, còn tưởng rằng, chưa vào nhà, đã bị mẹ chồng bắt gặp. Nếu như coi mình là cô gái phóng đãng, thì làm sao bây giờ.
Ngô Huỳnh Huỳnh biết thân phận của tôi, nên cũng không có gì kỳ quái với những cõng nghệ cao này.

"Được rồi, lúc nào thì anh về?"

Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi với theo.

"Anh đi đón chị của em, nếu không có vấn đề gì thì sẽ nhanh thôi!"

Tôi nhìn nàng, cười nói.

"Chị của em?"

Ngô Huỳnh Huỳnh sửng sốt, mình chỉ có mỗi Ngô mập mạp là em trai, nhưng sau đó thì hiểu ý của tôi, gắt giọng:

"Đáng ghét!"

"Ha hả, thích còn ghét cái gì? Hóa ra em ghét các chị em của mình? Để anh nói vói các nàng vậy."

Tôi trêu đùa.

"A! Cái gì, em có nói các nàng đáng ghét đâu, anh đừng nói lung tung."

Ngô Huỳnh Huỳnh hoảng sợ, nàng đâu muốn chuốc lấy phiền phức cơ chứ!

Nhưng khi nàng nhìn thấy tôi cười cười, thì biết là tôi đùa, cau mày nói:

"Em nói anh đáng ghét!"

"Ha ha, không làm phiền em nữa, nghỉ ngơi đi, tối nay chúng ta còn đại chiến!"

Tôi cười mở tủ quần áo, tìm bộ quần áo khác.

"Hừ! Trong đầu toàn tư tưởng hư hỏng!"

Ngô Huỳnh Huỳnh nói thầm, nhưng nàng cũng biết, đấy là chuyện đương nhiên mà thôi, cho nên cũng không phản đối gì cả.

Sau khi thay quần áo xong, tôi đi xuống đại sảnh, thì lại thấy mẹ tôi đang ngồi ở salon, tôi biết mẹ tôi có chuyện cần nói với tôi, nên chủ động ngồi ở ghế đối diện.