Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 76 : Sự kiện Bao Cao Su

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


Lúc tôi đem áo ngực trả lại cho Triệu Nhan Nghiên, nàng vô cùng xấu hổ, dùng âm thanh như con muỗi nói với tôi:

"Mẹ anh cũng biết rồi?"

Tôi gật đầu.

Tiểu nha đầu này giảo hoạt cười, dường như nàng đọc được ý nghĩ của tôi.

Tôi bỗng nhiên có 1 dự cảm, tiểu nha đầu này tuyệt đối là cố ý!

"Em có phải cố ý hay không?"

Tôi ra vẻ cả giận nói.

"Mẹ của anh có phải rất tức giận không?"

Triệu Nhan Nghiên tránh nặng tìm nhẹ nói.

"Đúng vậy, mẹ anh còn cho rằng em là một cô bé tùy tiện."

Tôi cố ý lừa gạt nàng nói.

"Là... Vậy sao ?"

Ánh mắt của Triệu Nhan Nghiên bỗng nhiên tối sầm lại, vẻ mặt như đưa đám.

"Chỉ là đùa thôi, mẹ anh bảo sau này phải xin lỗi em thật nhiều"

Tôi thấy Triệu Nhan Nghiên có thái độ như vậy, không đành lòng đùa nàng thêm nữa.

"A! Có thật không? Anh không có gạt em?"

Triệu Nhan Nghiên lập tức vui vẻ.

"Thật, nhưng mà em có phải cố ý hay không?" Tôi hỏi.

"Vâng."

Triệu Nhan Nghiên gật đầu.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi, nha đầu này đúng là cố ý, mục đích là làm cho mẹ tôi sớm thừa nhận nàng, sau này nàng sẽ thuận lợi để trở thành pháp định thê tử của tôi, nếu như bị người khác đoạt trước, vậy thì hỏng bét rồi.

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không nói lời nào, cho rằng tôi tức giận, bèn cầm tay tôi nói:

"Em chỉ sợ sau này, anh không quan tâm tới em nữa!"

Tôi vội vàng giải thích:

"Anh cũng không trách em đâu, em có biết hôm nay cha anh cho anh cái gì không?"

"Cái gì vậy? có phải cho em không?"

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không tức giận, hơn nữa lại còn được cho đồ, nên cao hứng nói.

"Cho hai ta."

Tôi cười xấu xa nói.
"A?"

Thái độ quay ngoắt 180 độ của Diệp Tiêu Tiêu làm tôi không thích ứng kịp.

"Dùng với Triệu Nhan Nghiên hay sao?"

Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi nói.

Tôi theo bản năng gật đầu.

"Chuẩn bị dùng hay đã dùng rồi?"

Diệp Tiêu Tiêu ép sát tôi hỏi.

"Có quan trọng lắm không?"

Tôi hỏi ngược lại. Dùng hay chưa thì có quan hệ gì với nàng.

"Khụ… khụ…! Cô vừa là cô giáo, vừa là bằng hữu cho nên mới quan tâm hỏi một chút!"

Diệp Tiêu Tiêu nói.

Tôi ngất đây, cô Diệp nghiêm nghị của tôi đổi tính lúc nào vậy? Tại sao lại trở nên ôn nhu như thế.

"Trước kia đã dùng rồi."

Thấy thái độ của Diệp Tiêu Tiêu, tôi cũng không giấu diếm nàng nữa

"A!"

Diệp Tiêu Tiêu gật đầu, im lặng không nói.

Một lúc sau, tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu vẫn không nói, nên tôi hỏi:

"Em có thể trở về không?"

Diệp Tiêu Tiêu gật đầu, ý bảo tôi có thể đi. Nhưng khi tôi vừa mới xoay người, Diệp Tiêu Tiêu lại nói:

"Chờ một chút, em cần cái này về đi, cô… có cầm nó cũng vô dụng, lần sau đừng mang nó tới trường học nữa."

Diệp Tiêu Tiêu đỏ mặt đặt cái hộp vào trong tay tôi.

Tôi lắc đầu xoay người rời đi. Là tôi đang mơ hay Diệp Tiêu Tiêu chưa tỉnh ngủ? Tại sao lại như vậy?

Diệp Tiêu Tiêu đỏ mặt ngồi trở lại vị trí của mình, trên miệng nở một nụ cười, thì ra tiểu tử này thích mềm không thích cứng.

Nhưng vừa nghĩ tới cái hộp kia, rồi lại nghĩ tới câu "Trước kia đã dùng rồi" làm cho trong lòng Diệp Tiêu Tiêu trở nên chua xót.

Nhưng Diệp Tiêu Tiêu lập tức đánh bay ý tưởng này, hắn chỉ là một học sinh của mình, thì mình nghĩ nhiều như vậy làm gì!

Lòng mình chua xót chỉ vì học sinh của mình phạm sai lầm mà thôi, Diệp Tiêu Tiêu tự mình khuyên mình nói.