Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 77 : Mỹ nữ tìm tôi

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


Diệp Tiêu Tiêu cũng không làm khó tôi vì chuyện này, sau chúng tôi cũng không có ai nhắc lại nữa.

Nhưng mà mỗi khi Diệp Tiêu Tiêu nhìn thấy tôi, thì mặt lại đỏ lên, tôi không biết có phải lần tranh luận trước về việc đã dùng bao cao su hay chưa, mà tạo thành hậu quả như vậy.

Nhưng phiền phức lại tiếp tục xuất hiện, Hứa Nhược Vân cho dù không có chuyện gì cũng đến tìm Triệu Nhan Nghiên, cứ hễ mở miệng lại là Nhan Nghiên tỷ, điều đó làm cho tôi muốn buồn nôn.

Nàng quan hệ tốt với Triệu Nhan Nghiên thì tôi không phản đối, nhưng làm cho tôi thống hận vô cùng chính là, cứ mỗi lần tôi với Triệu Nhan Nghiên đơn độc ngồi chung một bàn là nha đầu này lại tới phá đám.

Tôi đã nhiều lần chính diện hoặc sau lưng ra ám hiệu cho nàng, nói hành động này rất vô sỉ.

Nhưng nha đầu này lại giả vờ ngây ngốc, ngoảnh mặt làm ngơ. Đúng là thế giới to lớn thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Vì nể mặt của Hứa Kim Đức, cho nên tôi cũng không nói thêm gì nữa. nhưng mà trong thế giới riêng của tôi và Triệu Nhan Nghiên đã mọc thêm 1 cái đuôi.

Việc này cũng chưa tính là gì, cái quan trọng nhất là Hứa Nhược Vân cứ bám theo tôi hỏi những vấn đề có liên quan tới máy tính, nhiều lần hỏi nhất chính là cái phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông kia.

Tiểu nha đầu này luôn làm ra vẻ vô tình hữu ý đề cập tới việc có phải do tôi phát minh ra cái phần mềm đó hay không.

Mỗi lần tôi đều trả lời có lệ cho xong việc, nhưng không ngờ lại kích phát lòng hiếu kỳ của nha đầu này, bám riết lấy tôi, không hỏi được thì không tha.

"Lưu Lỗi, có người ở cửa lớp tìm cậu!"

Buổi trưa, lúc tôi mới về phòng học thì nghe tiếng gọi của 1 bạn cũng lớp.

"Ai vậy, ngay cả buổi trưa cũng không cho mình nghỉ ngơi cơ chứ."

Tôi u oán nói. Vốn tôi đang muốn làm một giấc ngủ thật ngon.

"Là một đại mỹ nữ, tớ nói với Lưu Lỗi này, tại sao cậu lại có diễm phúc như vậy chứ?!"

Bạn học kia của tôi vừa nói vừa chảy nước miếng.

"Ai vậy?"

Triệu Nhan Nghiên vốn đang làm bài, nghe thấy có mỹ nữ tìm tôi, lập tức ngẩng đầu lên.

"Anh làm sao biết!"

Thực sự tôi cũng không biết là ai.

"Hừ!"

Triệu Nhan Nghiên hừ lạnh một tiếng không hề để ý đến tôi nữa .

Tôi gượng cười đi ra ngoài phòng học, phát hiện người tìm tôi lại là Trần Vi Nhi.

Nàng đứng ở hành lang đợi tôi, trang phục rất sạch, có màu trắng nhạt rất dễ nhìn.
Trần Vi Nhi cao hứng nói, vui vẻ rời đi.

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi trở lại phòng học, vội vàng cúi đầu, làm bộ như đang học bài, nhưng tôi thấy trang vở của nàng giống y như lúc tôi rời đi, đâu có viết chữ nào.

Tâm tư tiểu nha đầu này chắc chắn đang nghĩ tới tôi, cho nên không có học bài.

Quả nhiên, tôi vừa mới ngồi xuống, Triệu Nhan Nghiên làm như vô tình hỏi:

"Ai tìm anh vậy?"

Mặc dù ngữ khí vẫn bình thản, nhưng sự lo lắng trên mặt đã bán đứng nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

"Trần Vi Nhi."

Tôi cười nói.

"Nàng tìm anh làm gì?"

Triệu Nhan Nghiên vừa nghe đến cái tên này, sự cảnh giác lập tức được đề cao.

"Không có gì, trả anh tiền thôi."

Tôi giải thích.

"Trả lại anh tiền? Nàng mượn tiền anh khi nào?"

Triệu Nhan Nghiên mở to hai mắt nhìn tôi hỏi.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đem những chuyện xảy ra hồi tết nguyên đán kể lại cho Triệu Nhan Nghiên.

Triệu Nhan Nghiên nghe xong suy nghĩ một lát rồi nói:

"Lưu Lỗi, anh có thể đem mọi chuyện kể lại cho em, em rất vui, cho dù anh có thích Trần Vi Nhi hay không, nhưng em không hi vọng anh gạt em."

"Cả đời của anh sẽ không bao giờ gạt em, tin tưởng anh đi, Nhan Nghiên."

Tôi thở dài nói.

Triệu Nhan Nghiên vui vẻ gật đầu, tiếp tục làm bài.

Ngủ a, chiều còn nhiều việc lắm