Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 97 : Cuộc thi cuối kì
Ngày đăng: 21:27 20/04/20
"Vi Nhi, bán cho tớ một bát Ma Lạt Thăng."
Tôi đưa cho Vi Nhi 2 đồng tiền, nói.
Trần Vi Nhi vừa cười, vừa khoát tay trả lại tiền cho tôi nói:
"Không ăn rau thơm, có một ít Nấm, Su hào, Tàu Hủ, lại thêm một chút mì đúng không?"
"Ừ, tại sao cậu nhớ rõ ràng như thế?"
Tôi kỳ quái hỏi.
Khuôn mặt của Trần Vi Nhi đỏ lên, đánh lạc hướng câu chuyện, nói:
"Tại sao hôm nay lại rảnh rỗi như vậy?"
"Nhớ cậu quá nên mới tới." Tôi nói.
Trần Vi Nhi nghe xong thân thể đột nhiên run lên, cúi đầu không dám nhìn tôi, nhỏ giọng nói:
"Cậu…cậu đã đáp ứng là không thích tớ rồi mà."
"Tớ không nói tớ thích cậu, mà tớ nói tớ nhớ cậu."
Tôi giả bộ ngu nói.
"Vậy... Vậy cũng không được."
Trần Vi Nhi lắc đầu nói.
"Ai nha, cứ mải nói chuyện với cậu, quên mất nồi Ma Lạt Thăng rồi!"
Trần Vi Nhi vội vàng bê cái nồi nhỏ ra ngoài, nhưng phát hiện nước trong nồi đã cạn sạch.
"Để tớ nấu cho cậu 1 nồi khác."
Trần Vi Nhi cau mày nói.
"Không cần, ăn như vậy cũng được, bỏ đi thì thật lãng phí!"
Tôi đoạt lấy cái bát trên tay Trần Vi Nhi, hóa ra trong bát không có tý nước nào, chỉ có 1 ít thức ăn.
"Bọn Dương Khai Xa có tìm cậu gây phiền toái nữa không?"
Trần Vi Nhi lo lắng nói.
"Không đâu, tớ nghĩ bọn họ chắc cũng biết sợ rồi."
Tôi vừa ăn vừa nói. Nhưng mà loại Ma Lạt Thăng khô khốc này cũng rất là ngon.
Ở kiếp trước vào thời điểm này làm gì có Đông Lệnh Doanh?
"Báo trường cũng đăng rồi, mà trên Bảng Tin cũng có nói!"
Quách Khánh nói.
"A, tớ cũng đang nghi hoặc là tại sao lại có nhiều người ở bên kia như vậy, mà Đông Lệnh Doanh là gì?"
Tôi gật đầu, giật mình bừng tỉnh nói.
"Là đi trượt tuyết ở Tây Tinh Sơn!"
Quách Khánh nói:
"Nghe nói khung cảnh nơi đó rất đẹp. Khu trượt tuyết năm nay mới xây dựng xong !"
"Trượt tuyết?"
Chủ ý này không tệ, kiếp trước khi còn học đại học, tôi là một trong những người trượt tuyết nghiệp dư ở hội trượt tuyết, còn tham gia mấy tranh tài, mặc dù trình độ không thể nói là xuất thần nhập hóa, nhưng cũng có thể nói là tùy tâm sở dục.
Sau này bởi vì bận việc cho nên cơ hội đi trượt tuyết cũng ít đi, đôi khi một năm mới có thể đi một lần.
Nhất là khi nên làm Tổng giám đốc thì không có cơ hội động tới cái ván trượt tuyết nữa.
Lúc này được nghe Quách Khánh nói, trong lòng tôi đúng là rất thích thú.
"Tham gia như thế nào? Cậu có đi không?"
Tôi lập tức hỏi.
"Ài! Bản thân tớ rất muốn đi, nhưng người ta lại không cho tớ đi!"
Quách Khánh thở dài nói.
"Không cho cậu đi? Chẳng lẽ muốn tham gia Đông Doanh Lệnh phải có yêu cầu gì à?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Sao lại không có! Đây là một hoạt động được tổ chức để khích lệ những học sinh giỏi, mỗi năm học chỉ có 10 học sinh được tham gia Đông Doanh Lệnh, hơn nữa nó là hoàn toàn là miễn phí ! Lão Đại, cậu có thể đi du lịch miễn phí với đại tẩu rồi!"
Trên mặt Quách Khánh tỏ vẻ hâm mộ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cũng chính bởi nguyên nhân này mà kiếp trước tôi không biết hoat động này, cuối kì thi lớp 10 kiếp trước, tôi xếp thứ 8 nhưng lại đếm ngược từ dưới lên, những hoạt động này thì không có một nửa điểm qua hệ nào cả.