Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 98 : Trần Vi Nhi xấu hổ
Ngày đăng: 21:27 20/04/20
"Reng…Reng…Reng!"
Mới sáng sớm, tôi đã bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
Mở điện thoại 24h chính là thói quen khi kiếp trước làm Tổng giám đốc, khi đó điện thoại có thể vang lên bất cứu lúc nào, hơn nữa cũng do thời gian ở các múi giờ khác nhau mà các cuội hội nghị, họp hành của tầng lớp lãnh đạo giữa các quốc gia với nhau luôn diễn ra vào bất cứ thời gian nào, cho nên khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cũng là lúc tôi tỉnh ngủ.
"Hello, Liuleispea King..."
Tôi cầm lấy điện thoại và nói một câu theo thói quen.
"A? Anh nói cái gì đó? Lão công, mau dậy đi! Dậy cùng em tới trường!"
Triệu Nhan Nghiên nũng nịu nói ở trong điện thoại.
Lúc này tôi mới nhớ, hôm nay là ngày tập trung đi Đông Lệnh Doanh.
Ngày hôm qua tôi đã thống nhất với Triệu Nhan Nghiên là 8h có mặt dưới nhà tôi để cùng đi tới trường.
"Em đang ở đâu rồi?"
Tôi bò dậy, bắt đầu tìm quần áo.
"Em ở dưới nhà rồi, rét muốn chết à. Nhanh lên, tay em lạnh cóng rồi. Anh mau xuống đây đi!"
Triệu Nhan Nghiên cúp điện thoại.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, mặc quần áo cho tử tế, tất cả chỉ chưa tới mười phút đồng hồ.
Cũng may mắn đây là một thói quen tốt ở thời kỳ còn đi học đại học ở kiếp trước.
Vừa mới ra khỏi cửa, tôi đã phát hiện Triệu Nhan Nghiên đang đứng cách đó không xa, hai tay chà xát vào với nhau, miệng thì liên tục hà hơi, thấy tôi tới, nàng cao hứng nhào vào trong lòng tôi, cau mày nói:
"Tại sao anh lại chậm vậy, anh nhìn tay em xem, lạnh đỏ cả tay này, mau sưởi ấm cho em."
Nàng vừa nói vừa đưa tay vào trong cái áo khoác ngoài của tôi.
"Vậy là nhanh rồi đó, từ lúc em cúp điện thoại tới lúc xuống tới đây tổng cộng chưa tới 10 phút đồng hồ."
Tôi giải thích.
"Không thể nào, em thấy ít nhất cũng phải nửa giờ!"
Triệu Nhan Nghiên làm nũng nói.
"Được rồi, Được rồi, là nửa giờ!"
Trần Vi Nhi trừng mắt nhìn nam sinh kia nói.
Nam sinh kia lúng túng đứng sang một bên, dường như chuyện này đã thành thói quen rồi, bởi vì hắn chỉ xấu hổ trong chốc lát, rồi lại bình thường như cũ, mà chẳng ai cười hắn cả.
"Hắc, lại đá phải cục sắt! Người này là Lý Thiếu Kiệt, học cùng một lớp với Trần Vi Nhi, cũng là một người theo đuổi Trần Vi Nhi. Nghe nói nhà hắn có nhiều tiền, có một hôm tôi thấy hắn đi Mercedes-Benz tới trường."
Nam sinh ở bên cạnh tôi thao thao bất tuyệt nói.
"Tại sao anh biết nhiều như vậy?"
Tôi thật kỳ quái, người này đúng là có tiềm chất để đưa vào đội Cẩu Tử (2).
(2): Đội Cẩu Tử: Đội đánh hơi
"Hắc hắc, chuyện này... Thật ra thì tôi cũng là một trong những người ái mộ Trần Vi Nhi!"
Nam sinh bên cạnh nói.
"A."
Tôi gật đầu nói:
"Vậy các anh không ngồi thì tôi ngồi. Cứ đứng thế này trên đường đi, thì rất mệt."
Tôi không có thừa thời gian mà đứng với hắn nói chuyện phiếm, từ trường tới Tây Tinh Sơn hơn một trăm cây số, phải tìm một chỗ ngồi an vị cái đã.
"..."
Nam sinh bên cạnh nhìn tôi thương cảm, có lẽ hắn đã dự tính được tình huống xảy ra rồi.
Tôi đứng trước mặt Trần Vi Nhi, hỏi nàng:
"Tớ có thể ngồi chỗ này được không?"
"Ừ?"
Trần Vi Nhi ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó lập tức cúi đầu, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
"Muốn ngồi thì ngồi…tại sao lại phải hỏi tớ"
Trần Vi Nhi vân vê góc áo của mình, nhỏ giọng nói, thanh âm của nàng ngọt ngào vô cùng.