Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 180 : Tru sát toàn bộ

Ngày đăng: 06:05 19/04/20


Cho dù lấy thực lực của bảy đại cao thủ, còn chưa đủ để lấy tính mạng của Diệp Trần, nhưng ở trong loại trạng thái này, sử dụng kiếm Xích Diễm hiển nhiên là giải pháp đơn giản và hữu hiệu nhất.



khi kiếm quang trong thể nội của Diệp Thần phát ra, trong nháy mắt đó Bì Đặc lập tức hét lên một tiếng thê thảm, người kia có hai tay như cao su vậy mà trong nháy mắt đã bị đạo kiếm mang phát ra từ trong thể nội của Diệp Trần thế mà bị chặt đứt!



Cùng lúc đó, công kích của bải đạo cao thủ còn lại cũng hoàn toàn chìm ngập ở bên trong đạo kiếm quang màu đỏ thắm kia, hoàn toàn mất đi tung tích.



"Đây là vật gì?"



"Kiếm khí thật mạnh!"



"Không đúng! Đây cũng là một cái pháp bảo của tiên nhân!"



"Ta nhơ được ở trong sách cổ từng có ghi chép, người tu đạo thời thượng cổ có thể lấy thân thể dưỡng kiếm, tên là bản mệnh phi kiếm!"



...



Các cao thủ nghị luận ầm ĩ, cùng lúc đó đánh nhanh chóng lui ra ngoài vài trăm mét, thoạt nhìn tình huống không đúng, dự định ngay lập tức rời khỏi nơi này.



Hết cách rồi, đạo kiếm khí trước mặt này thực sự quá cường đại!



"Còn muốn chạy?"



Vào lúc này thân thể Diệp Trần lại lơ lửng trên không, trên đỉnh đầu có một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ thắm, giống như có thể xé rách trời xanh!



"Ta từng nói hôm nay những người như các ngươi, tất cả đều phải chết!"



Nói xong lời này, Diệp Trần lấy hai ngón tay chỉ về phía Phương Bất Quần.



"Đi!"



Sưu!



Phi kiếm trong nháy mắt động!



Đôi mắt của Phương Bất Quần bỗng nhiên co rụt lại, nhìn thấy thanh phi kiếm màu đỏ thắm này đã hướng hắn lao tới, hơn nữa tốc độ cực nhanh, quả thực không thể tưởng tượng được, để hắn căn bản là không có bất kỳ khả năng chạy trốn nào!



"Liều mạng!"



Phương Bất Quần rống lớn một tiếng, chắp tay trước ngực, mạnh mẽ bổ về phía trước!



"Thiên Đao quyết! Phá thiên!"



Ầm!



Một nhát đao bổ ra hơn chục cái đao khí to lớn, phóng lên tận trời hung hăng hướng về phía kiếm Xích Diễm chém xuống mà đi!



Phương Bất Quần tin tưởng, lấy một kích toàn lực của chính mình, cho dù không thể hủy đi thanh phi kiếm quỷ dị này, ít ra cũng có thể ngăn cản một lúc.




Mà ở trên đạo kiếm mang kia, lại có một thiếu niên đứng ở trên đó! Không phải là Diệp Trần thì còn có thể là ai?



"Không!"



Bì Đặc lập tức khó mà có thể tin được hét lớn một tiếng, "Nhanh, nhanh khai mở hỏa lực ra cho ta, tấn công bắn chết hắn!"



Lúc này Bì Đặc đều sắp muốn sụp đổ, đã sớm không còn uy phong của hoàng kim chiến thần ngày xưa, hoảng sợ như chó nhà có tang.



Hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, chính mình cũng đã chạy trốn tới trên quân hạm, thiếu niên kia thế mà còn có thể đuổi theo được!



Ầm! Ầm! Ầm!



Từng viên từng viên đạn pháo ở trên quân hạm bắn ra, hướng thẳng phía Diệp Trần mà bắn.



Đáng tiếc là, lần này Bì Đặc đi tới trên chiếc quân hạm này, chỉ là quân hạm bình thường, mà không phải loại quân hạm chiến đấu có năng lực chiến đấu cường đại, hoặc hay là khu trục hạm, những đạn pháo bình thường này, làm sao có thể tạo thành uy hiếp đối với Diệp Trần?



Diệp Trần thao túng kiếm Xích Diễm ở dưới chân, lao thẳng lên trời, trong chớp mắt đã đạt lao lên trên không trung được vài trăm mét, trnahs đi công kích từ những đạn phái này một cách dễ dàng, sau đó đáp xuống!



"Bì Đặc! Nhận lấy cái chết!"



Một giọng nói to vang lên, từ trên trời truyền xuống, giống như thần linh đọc lời tuyên án!



Ngay sau đó, bĩnh sĩ Mỹ ở trên quân hạm, lại thấy được cảnh tượng mà cả đời khó quên!



Chỉ thấy một tên thiếu niên người da vàng, chân đạp một cái phi kiếm màu đỏ thắm, giống như lưu tinh từ trên trời rơi xuống!



Ầm!



Ánh kiếm cường hãn vô song trong nháy mắt hoàn toàn nuốt hết chiến thần Bì Đặc của bọn hắn!



Thậm chí ngay cả ở trên boong tàu quân hạm cũng bị đánh ra thành một cái lỗ lớn!



Ngay cả tiếng kêu thảm thiết Bì Đặc còn chưa kịp phát ra, đã bị kiếm khí cường đại oanh thành cặn bã, hơn nữa tế bào hoàn toàn bị phá hỏng, cũng không còn cách nào nhưng tụ thành hình, lần này hắn hoàn toàn đã chết đi...



Những binh sĩ nước Mỹ ở bên trên quân hạm, mặt mũi của mọi người lập tức tràn đầy hoảng sợ, tất cả đều vội vàng quỳ rạp xuống đất, giơ hai tay lên, hiển nhiên đã từ bỏ chống lại.



Chân Diệp Trần giẫm lên phi kiếm, lạnh lùng nhìn qua binh lính nước Mỹ ở phía dưới quỳ xuống, cũng không có ý định ra tay giết người.



Trong mắt hắn thì những người này chẳng qua chỉ là con kiến hôi, giết hoặc không giết cũng không có khác nhau quá nhiều,



"Trở về nói cho trung tướng Michelle các ngươi một câu, phạm người Hoa Hạ ta, Diệp Cuồng Tiên ta, xa đâu cũng giết!"



Diệp Trần quẳng xuống một câu nói như vậy, mặc kệ những người này nghe có hiểu hay không, giẫm lên phi kiếm trực tiếp nghênh ngang rời đi.



P/S: Ta thích nào....Xem U23 Việt Nam đá xong mới dịch được a...:D