Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 616 : Xâm nhập cấm địa

Ngày đăng: 06:12 19/04/20


Diệp Trần cười lạnh, "Hắn chẳng qua chỉ là là người bên ngoài ta tìm đến để dẫn đường mà thôi, sống hay chết có liên quan gì với ta? Đường đường Tông chủ Dược Vương tông lại nói ra lời nói không khỏi cũng quá ngây thơ chút đi!"



Cho dù Diệp Trần đối với Chúc Tiểu Bạch rất yêu thích, nhưng cũng không thể vì hắn mà ném chính mình vào được.



Huống chi, hắn càng khẩn trương cho tính mạng của Chúc Tiểu Bạch thì Vân Thiên Thanh sẽ càng dùng cái này tới để áp chế hắn.



Trái lại, hắn làm bộ không quan tâm tới sống chết của Chúc Tiểu Bạch, Vân Thiên Thanh nhìn thấy hắn không có giá trị lợi dụng, ngược lại có thể sẽ cứu được hắn.



Quả nhiên, Vân Thiên Thanh cau mày, suy nghĩ một lát thì dường như tin tưởng với lời nói của Diệp Trần, thế là trực tiếp thuận tay ném Chúc Tiểu Bạch cho đệ tử Dược Vương tông ở phía sau, lạnh lùng nói:



"Nhốt cái dư nghiệt này lại cho ta, thả tin tức ra ngoài, nhìn xem có thể dẫn dụ được thêm tên dư nghiệt Hỏa Thần tông nào khác nữa hay không!"



"Rõ!"



Tên đệ tử Dược Vương tông kia lập tức lên tiếng mang theo Chúc Tiểu Bạch rời đi.



Diệp Trần thấy thế thì lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Xem ra, tính mạng của Chúc Tiểu Bạch tạm thời sẽ không có nguy hiểm, mà hắn ít đi một cái bao quần áo như vậy, màn theo một mình Tô Mạn, trước tiên tạm thời thoát khỏi Dược Vương tông, hẳn là cũng không có khó khăn gì.



"Tiểu Bạch, chờ ta trước tiên bố trí chị Mạn ổn thỏa sẽ trở lại cứu ngươi!"



Sau khi trong lòng hạ quyết tâm, Diệp Trần ôm lấy Tô Mạn, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, trong nháy mắt bay vụt lên tới vài trăm mét trên không trung!



"Không tốt! Hắn muốn chạy trốn! Nhanh ngăn hắn lại!"



Vân Thiên Thanh hét lớn một tiếng, năm người lập tức thi nhau thao túng năm con yêu thi, muốn ngăn lại đường đi của Diệp Trần.



"Thập Phương Vô Địch!"



Bá bá bá!



Trong nháy mắt, thành hơn ngàn đạo kiếm mang màu tím xẹt qua trên không trung.



Phanh phanh phanh!



Năm cỗ yêu thi kia lập tức bị một chiêu này của Diệp Trần đánh thành trận hình đại loạn.



"Đi!"




"Thái Thượng trưởng lão, tiểu tử này cũng dám xâm nhập vào cấm địa của Dược Vương tông chúng ta, có nên đi vào bắt hắn lại hay không?"



Thái Thượng trưởng lão Vân Thiên Thu, lập tức nhướng mày, "Hồ nháo! Ngươi cũng không phải không biết, cấm địa Vạn Độc quật đối với Dược Vương tông chú ta có ý vị như thế nào!"



"Nếu như chúng ta cứ xông đi vào như vậy, cái tên này chó cùng rứt giậu làm hỏng ở bên trong thì trách nhiệm này ai tới ngánh vác?"



Vẻ mặt của đại trưởng lão kia lập tức hơi đổi, nhưng lại không cam tâm nói:



"Thế nhưng là, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ hắn tùy tiện như vậy sao?"



Vân Thiên Thu cười lạnh, "Bên trong cấm địa, khắp nơi đều có độc trùng, độc thảo và độc thú...coi như lão phu nhiều nhất cũng chỉ có thể đi một ngày một đêm ở trong đó, ta cũng không tin hắn có thể chịu đựng được."



"Huống chi trong này nhưng còn có một con độc thú ngàn năm, chính là Thiên Quân Hóa Thần cũng không thể coi là bình thường, ta cũng không tin tiểu tử này còn có thể sống được mà đi ra!"



Năm người Vân Thiên Thanh, lúc nghe được có độc thú ngàn năm, trong đôi mắt thi nhau lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó mặt lại lộ ra vẻ vui mừng.



"Thái Thượng trưởng lão nói có lý!"



...



Lại nói Diệp Trần mang theo Tô Mạn, sau khi xông vào trong huyệt động kia, phát hiện đằng sau không có người đuổi theo thì cũng lập tức thở dài một hơi.



Tuy nhiên chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện ra tình huống ở nơi này dường như cũng không có tốt như hắn nghĩ vậy.



Khí độc trong huyệt động này là dày đặc hơn ở bên ngoài không chỉ mười lần, hơn nữa khắp nơi đều có các loại độc trùng, độc thảo, Diệp Trần ngay lập tức phải vận khởi chân nguyên hộ thể bao học hắn và Tô Mạn lại mới có thể ngăn cản được những khí độc này xâm lấn.



"Khó trách những tên Dược Vương tông kia lại không có đuổi theo vào đây, bọn họ khẳng định đoán chắc ta không có khả năng ở trong này quá lâu cho nên dứt khoát ôm cây đợi thỏ, chờ chân nguyên trong cơ thể ta bị khí độc tiêu hao không sai biệt lắm thì tự nhiên cũng không thể không đi ra..."



Sau khi suy nghĩ hiểu ra vấn đề trong đó, Diệp Trần cũng không thể không chau mày:



"Việc khẩn cấp trước mắt bây giờ là trước tiên phải giúp chị Mạn trừ bỏ độc tố, tyhees nhưng nơi này khí độc nồng đậm như thế thực sự không thích hợp vận công trừ độc!"



Đang không biết nên làm thế nào cho phải thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của Thôn Thiên đỉnh, "Chủ nhân, các ngươi trước tiên tiến vào không gian trong cơ thể ta, chỉ cần ngươi phân một phần công lực cho ta, ta có thể giúp ngươi ngăn cản khí độc ở xung quanh!"



Diệp Trần lập tức vỗ đầu một cái, "Là ta hồ đồ lại quyên đi cái phương pháp này!"



P/S: Ta thích nào...chương 1.