Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 65 : Tranh chấp trong cửa hàng

Ngày đăng: 06:03 19/04/20


Tô Lam cúi đầu nhìn một chút trên người mình, tuy rằng đây đã là một bộ y phục tốt nhất của cô ta, những cũng hoàn toàn chính xác giản dị một chút.



Không có cách, những năm vừa qua, Tô Lam vì cung cấp cho Diệp Trần và Tô Mạn đi học, luôn luôn bớt ăn bớt mặc, căn bản không thể mua thêm quần áo mới cho chính mình.



Nghe được lời này của Diệp Trần, Tô Lam mặc dù có chút không bỏ được, nhưng cũng biết Diệp Trần nói có đạo lý, cuối cùng không nói thêm gì nữa, xem như ngầm cho phép Diệp Trần quyết định.



Mười phút sau, xe dừng lại ở khu thương mại thời trang,



Ở đây buôn bán các loại mặt hàng quần áo lớn nhất trong thành phố bao gồm thấp, trung, cao các loại cấp bậc và giá cả nhãn hiệu trang phục.



Sau khi hai người xuống xe, Diệp Trần kéo Tô Lam hướng về khu vực có nhãn hiệu cao cấp đi tới.



Tô Lam lập tức cuống lên, vội vàng kéo Diệp Trần lại,



"Tiểu Trần, ở chỗ này quần áo quá đắt, chúng ta vẫn nên đi khu cấp thấp kia xem một chút đi!"



Diệp Trần cố ý sầm nét mặt,



"Dì Lam, dì nghĩ như vậy thì không đúng! Dì bây giờ có chức vị là đầu bếp trưởng của một khách sạn lớn, thế nhưng là chức vị cấp cao, nếu như ăn mặc quá giản dị, người khác sẽ khinh thường dì, nếu như không thể cho người khác một cái ấn tượng tốt, sau này muốn đặt chân ở bên trong đó thế nhưng là rất khó!"



Tô Lam bị cách nói kiểu này của Diệp Trần, cũng lập tức cảm thấy có chút đạo lý, đành phải cắn răng một cái,



"Vậy được rồi! Nhưng trên người dì cũng không có mang theo bao nhiêu tiền..."



Hai mắt Diệp Trần đảo một cái, cười nói:



"Dì Lam, thực ra thì cháu có chuyện còn chưa nói cho dì biết, ngày trước cháu mua được một loại đồ cổ ở trên quầy hàng vỉa hè, về sau đi tới Cổ Nguyệt Trai bán với giá 20 vạn, hôm qua vừa mới lấy được tiền, quên đưa cho dì"



Diệp Trần vừa nói, một bên lấy ra thẻ ngân hàng mà trước đây Tào Khôn đưa cho, đưa cho Tô Lam.



Trước đó hắn vì mua dược liệu để luyện chế Bồi Nguyên đan, một ngàn vạn bên trong gần như đã tiêu hết, hình như còn lại hai mươi vạn.



Đôi mắt đẹp của Tô Lam lập túc trợn lên thật lớn, qua một lúc lâu, mới dần dần phản ứng lại, vẫn có chút nghi ngờ không thôi,



"20 vạn! Thật hay giả?"




Tô Lam đang muốn mở miệng trả lời, Diệp Trần ở một bên thản nhiên nói:



"Ở đây là cửa hàng bán quần áo, chúng tôi tới đây tự nhiên là để mua quần áo!"



Lý Thục Phương đầu tiên là sững sờ, sao đó là cười ha ha, bắt đầu giễu cợt không kiêng nể một chút nào,



"Ta không có nghe nhầm chứ? Hai người các ngươi nghèo như vậy, cũng dám tới đây mua quần áo? Các ngươi biết quần áo ở đây giá cả đắt cỡ nào không? Tùy tiện một bộ quần áo cũng có thể bằng với một năm thu nhập của quán cơm các ngươi đi có phải không? Thực sự là không biết thân biết phận!"



Tô Lam nghe được điều này, vẻ mặt lập tức tái nhợt đi, lần nữa kéo lấy ống tay áo của Diệp Trần, ra hiệu hắn nhanh chóng rời khỏi đây.



Tuy nhiên, Diệp Trần lại không nhúc nhích tí nào, lạnh giọng nói:



"Chúng tôi mua nổi hay không mua nổi, với bà có cọng lông quan hệ gì à? Chó lại thích đi bắt chuột, voi lại còn đòi đi trèo cột điện, đang yên đang lành thích xen vào việc chủa người khác! Thần kinh!"



Lý Thục Phương nghe thấy lời này, lập tức bùng nổ, hai mắt trừng một cái, gần như là hét lên,



"Mày được lắm cái thằng nhà quê này! Mày cũng dám nói với bà như vậy, lập tức nói xin lỗi bà ngay! Bằng không bà mày phải cho mày đẹp mặt!"



Tô Lam thấy thế, lập tức cuống lên, vội vàng nói:



"Đại tẩu thật xin lỗi! Tiểu Trần còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi thay nó nói xin lỗi chị có được hay không?"



Lý Thục Phương lại hừ lạnh một tiếng, không buông tha nói:



"Không được! Ta muốn cái thằng nhà quê này tự mình hướng ta xin lỗi!"



Khóe miệng Diệp Trần không thể không nhếch lên,



"Nếu tôi không xin lỗi bà, bà lại có thể làm gì được tôi?"



Nếu như không phải có Tô Lam ở một bên, lúc này Diệp Trần đã sớm ban tặng cho bà ta một cái bại tai, chứ đừng nói là sẽ nói nhảm nhiều như vậy?



P/S: Ta thích a....