Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 869 : Hủy Diệt pháp tắc
Ngày đăng: 06:16 19/04/20
"Người thừa kế, chúc mừng ngươi! Không nghĩ tới ngươi ở trong thời gian ngắn như thế mà đã lĩnh hội được Tạo Hóa pháp tắc!"
Ngay vào lúc Diệp Trần bị cái đạo vòng xoáy kia thôn phệ thì cùng lúc đó có một giọng nói đạm mạc đột nhiên vang lên ở trong đầu của Diệp Trần:
"Tiếp theo, ngươi phải đi vào thế giới có tên là đại lục Hủy Diệt, ở trong thế giới này, chỉ có Hủy Diệt pháp tắc, chờ ngươi lĩnh hội được á nghĩ của Hủy Diệt pháp tắc thì ngươi có thể rời khỏi thế giới này tiến vào tầng không gian tiếp theo..."
Diệp Trần nghe được giọng nói này, lông mày không thể không hơi nhíu:
"Hủy Diệt pháp tắc sao?"
Lúc trước sau khi hắn lấy được Diệt Thế Ma đao, cũng đã lĩnh ngộ được một chút Hủy Diệt pháp tắc, tuy rằng con chưa hoàn toàn lĩnh ngộ nhưng so với cửa thứ nhất thì ít ra vẫn có chút cơ sở.
Rầm rầm!
Mắt thấy không gian dao động một trận, ý thức của Diệp Trần cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Đợi đến khi hắn khôi phục lại ý thức một lần nữa thì phát hiện mình đã đi tới một cái thế giới hoàn toàn xa lạ, hơn nữa thân thể cũng thay đổi thành một bộ dáng khác.
"Lại xuyên qua rồi?"
Diệp Trần âm thầm cảm thấy buồn cười, tuy nhiên có kinh nghiệm trước đó, tự nhiên cũng bình tĩnh vô cùng, bắt đầu quan sát cỗ thân thể mới này một phen.
Đây vẫn là một bộ thân thể thiếu niên như lúc trước, tuy rằng so với cỗ thân thể của Diệp Phong trước đó thì cường tráng hơn một chút, nhưng cũng không tốt đến nơi đâu, hơn nữa ở trên hai tay hai chân, tất cả đều mang theo xiềng xích nặng nề, trên người mặc một cái áo tù cũ nát không chịu nổi, giống như là một tên tội phạm?
"Không biết lần này lại là tình tiết máu chó nào đây?"
Diệp Trần đang suy nghĩ:
Ông ~~
Đầu bỗng nhiên đau nhức, trong óc bỗng nhiên nhiều hơn một đoạn ký ức.
"...Diệp Hoan, mười lăm tuổi, vốn là con trai đại tướng quân Diệp Tín của Hán Thiên Vương triều, chỉ vì phụ thân có công cao chấn chủ bị Vũ Văn Bang quốc quân của Hán Thiên Vương triều lấy tội danh mưu phản mà giết hại, mà hắn bởi vì tuổi còn quá trẻ, chưa trưởng thành cho nên mới trốn qua một kiếp, bị lưu đày tới Hoàng Lăng, trở thành một tên tù khổ sai..."
Sau khi tiếp nhận ký ức của Diệp Hoan, Diệp Trần lập tức cảm nhận được một cỗ hận ý nồng đậm xuất phát từ sâu trong nội tâm!
"Hận ý là gốc gác của sự hủy diệt! Xem ra cái tình tiết máu chó này cũng là đặc biệt vì ta mà sắp xếp..."
Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm suy nghĩ:
Oanh!
Một đạo khí tức cường hãn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống!
Ngay sau đó:
Một tên đàn ông trung niên trên người mặc khôi giáp màu vàng kim ngăn ở trước mặt Diệp Trần:
"Chà chà! Không hổ là con trai của Diệp đại tướng quân! Không nghĩ tới ngay cả xiềng xích phong ấn cũng không trói được ngươi!"
Người đàn ông trung niên này hai tay ôm vai, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng là từ vẻ mặt của hắn đến xem cũng không có đặt Diệp Trần vào ở trong mắt.
Tuy nhiên cũng khó trách, khí tức của người này hoàn toàn chính xác là vượt khá xa so với hắn:
"Hạ Hầu Bố, Phiêu Kỵ tướng quân của Hán Thiên Vương triều là cường giả có tu vi cảnh giới Vương cấp..."
Trong đầu Diệp Trần chẳng mấy chốc đã nổi lên ký ức liên quan tới người trước mắt này, lập tức không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng:
"Vừa đúng bắt ngươi tới làm đá mài đao cho ta, giúp ta lĩnh hội áo nghĩa chân chính của Hủy Diệt pháp tắc!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần không lùi mà tiến tới, ngược lại chủ động hướng Hạ Hầu Bố đập tới một quyền:
"Tiểu tử này được! Lá gan không nhỏ!"
Hạ Hầu Bố hiển nhiên cũng không nghĩ tới, tiểu bối này chỉ có cảnh giới Soái cấp, thế mà lại dám chủ động khởi xướng tấn công với hắn, thế là cũng bước ra một bước, dùng nắm đám của mình nghênh tiếp:
Ầm!
Ầm ầm!
Quyền kình của hai người ở trên không trung va chạm vào nhao, lập tức ngay cả không gian xung quanh đều vỡ vụn ra.
"Phốc!"
Thực lực hai người chênh lệch cách xa, cho dù Diệp Trần có Hủy Diệt pháp tắc gia trì nhưng dù soa còn chưa có hoàn toàn lĩnh ngộ, cả người ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, rồi mới bay ngược ra đằng sau.
P/S: Ta thích nào...chương 6....nhanh như chớp nha....Kim Phiếu nha mọi người ơi...