Trọng Sinh
Chương 1 :
Ngày đăng: 04:59 22/04/20
Ngõ 44 phố Khởi Tình, thôn Mộng Lý.
Đối với những dân sống quanh đây mà nói, có lẽ những kẻ sống trong con ngõ này đều vô cùng quái dị!
Lúc đầu thì nghe nói có chuyện ma quái xảy ra ở nhà số 54 trong ngõ.
Tiếp đó thì yêu ma tác quái, còn mời đạo sĩ tới lập đàn làm phép.
Càng về sau, những tin đồn âm khí bao phủ, hung thần trấn giữ dần được truyền ra, những người trong con phố này, nhẹ thì làm ăn không thuận, nặng thì táng gia bại sản, thần trí điên loạn, vì vậy người dân cũng dần di tản, thường ngày cũng không có ai dám đến gần, cả con phố đều vắng tanh như phố không người.
Vào một ngày khi mấy căn nhà trong ngõ đều đã đóng đầy mạng nhện, đột nhiên có một cô gái trẻ đẹp tuổi chừng hai mươi, bàn bạc với các chủ nhà, mua lại toàn bộ những căn hộ trong ngõ 44.
Lúc đầu, những cư dân xung quanh đều ôm thái độ tò mò và chờ mong, muốn xem coi cô gái nhỏ tuổi này lấy đâu ra lá gan và dũng khí để vào sống trong con ngõ quỷ ám đó, còn thi nhau đoán xem tới lúc nào thì cô sẽ bị dọa sợ mà chạy trốn mất dạng.
Nhưng gần mười năm trôi qua, sự thật chứng minh cô không chỉ có tài lực kinh người, mà ngay cả dũng khí cũng hết sức kinh người, chẳng những sống rất tốt mà còn cho thuê những căn nhà ấy. Có lẽ là do vật hợp theo loài! Dù sao thì trong mắt thế tục, một cô gái xinh đẹp có thể sống được trong con ngõ quỷ ám ấy, còn bình an vô sự mà trở thành bà chủ nhà trọ thì cũng chả thể bình thường cho được.
Trừ lần đó ra, thỉnh thoảng cô còn nhặt mấy "con chiên" lạc đường về nuôi, ngày qua ngày, ngõ 44 trong mắt người ngoài tuy vẫn âm u, quỷ dị, nhưng đã không còn lặng lẽ, tiêu điều như trước mà ngày càng có khuynh hướng "khai chi tán diệp"...
Từ lúc hắn có trí nhớ tới nay, cô đã xuất hiện trước mặt hắn.
Cô đến từ đâu, tại sao lại xuất hiện bên cạnh hắn, hắn không rõ lắm, cũng chưa từng hỏi cô, hắn chỉ biết cô là người đầu tiên hắn ghi tạc vào đầu.
Người bình thường có trí nhớ từ lúc mấy tuổi, hắn không biết, hắn chỉ biết từ rất lâu, rất lâu trước kia, hắn đã nhớ được tất cả mọi chuyện.
Sớm đến mức hắn còn chưa kịp mở miệng nói câu đầu tiên thì đã nhận ra cô.
Khoảnh khắc khi hắn ra đời, hắn không hề khóc, bởi vì lúc ấy, hắn đang tò mò mở to mắt, nhìn ngắn cô gái trước mắt đang chọc cười hắn.
Đêm khuya lặng lẽ, hắn cũng im lặng không khóc, bởi vì có cô bên cạnh làm bạn.
Lúc bi bô tập nói thì người đầu tiên hắn gọi không phải ba mẹ, cũng không phải bất kỳ kẻ nào có quan hệ máu mủ với hắn, mà là "Nỉ Nỉ".
Hắn từng bị tưởng nhầm là đứa trẻ điếc, cùng từng bị xem là đứa tự kỷ, hắn nghĩ, có lẽ không ai thấy được cô, không biết rằng lúc hắn đang yên lặng ngồi một góc thì luôn có người chơi cùng với hắn.
Cũng có lẽ, vì hắn là một đứa nhỏ không bình thường nên cha mẹ mới có thể xem hắn là đứa quái thai, vô cùng chán ghét!
Ngay khi chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy chị gái "Nỉ Nỉ" đó là do tự hắn tưởng tượng ra chứ chưa bao giờ tồn tại trong thực tế thì cô bước ra từ không gian thứ ba, nơi chỉ mình hắn biết, đi về phía hắn, mang theo nụ cười ẩn chứa sự hoài niệm và yêu thương như lúc hắn vừa chào đời.
Ngày hắn tròn một tuổi.
Lúc đó, hắn vừa học đi, bước chân vẫn còn chập chững, mang theo cảm xúc quyến luyến chưa từng có với cha mẹ, vội vã chạy về phía cô.
Cô giơ tay, ôm chặt cơ thể nhỏ bé của hắn vào ngực.
Hắn biết, cha mẹ không thương hắn, nhưng cô yêu.
Lời cô nói với cha mẹ hắn, đến nay hắn vẫn còn nhớ...
Các người không cần nó, tôi cần.
Từ hôm nay trở đi, nó là của tôi.
Phượng Diêu. Hắn tên Phượng Diêu, không được dùng cái tên đầy tục khí kia để nhục mạ hắn.
Cho tới bây giờ cô đều gọi hắn là Phượng Diêu, từ trong tiềm thức hắn cũng đã nhận định đây là cái tên duy nhất của hắn. Cô nói, chỉ có cái tên thanh nhã, xuất trần thế này mới xứng với hắn.
Vì vậy, mỗi khi cha mẹ gọi A Bảo thì hắn cũng chả buồn đáp lại.
Từ đó, hàng năm cô đều tới gặp hắn một lần, giao tiền nuôi dưỡng cho cha mẹ hắn, nhà của hắn cũng trở thành nơi nuôi hộ.
Rất hoang đường, nhưng lại là sự thật.
Trong mắt cha mẹ, hắn là đứa trẻ không may mắn. Ngày hắn ra đời, cha bị tai nạn xe cộ, từ đó chỉ còn một chân.
"Theo tôi thấy, là mộng xuân đúng không?"
"..." Xấu hổ không nói nên lời.
Không ngờ hắn lại nằm mộng xuân, không... cái không thể tha thứ nhất là, cô gái trong giấc mộng xuân đó lại là cô!
Cánh tay mềm mại nhỏ bé dán lên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim cuồng loạn không chút ngơi nghỉ của hắn, lại tà ác trượt theo đường cong thân thể xuống eo: "Phượng Diêu nhà chúng ta đã trưởng thành rồi..."
Sau một phút, hắn bắt được cái tay nhỏ bé đầy ghê tởm đó, trước khi nó kịp đụng chạm đến vùng đất nguy hiểm kia, tức tốc nhảy xuống giường, kéo cái cái áo khoác treo ở đầu giường che nửa thân trên để trần lại, lạnh mặt nhìn cô.
"Chị tới đây làm gì?"
Thiệt tình, lúc tỉnh hắn chả đáng yêu chút nào, không giống lúc ngủ, ngoan ơi là ngoan, mặc cho cô vừa ôm vừa hôn.
"Tới thăm cậu đấy, không phải đã nói rồi sao, sinh nhật hàng năm của cậu tôi sẽ tới."
"Tôi không nói muốn gặp chị." Cũng không muốn nhìn thấy.
Lại là câu này.
Tôn Y Nỉ nhục chí ngồi xuống mép giường: "Phương Diệu, cậu còn định giận đến bao giờ?"
Cô cho là hắn chỉ đang cáu kỉnh? Sau khi cô làm ra hành động ghê tởm đó, còn tưởng rằng hắn chỉ đang cáu kỉnh?! Sau đó cơn giận tiêu tan, lại xem như không có việc gì?
Tôn Y Nỉ, cô gái khốn khiếp này...
Hắn lạnh lùng trừng cô, khạc ra từng chữ lạnh như băng: "Cút ra ngoài, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi... Vĩnh viễn!" Hắn phẫn hận lặp lại hai chữ cuối, không quay đầu lại, cũng không muốn nhìn cô thêm một cái, căng thẳng mở cửa phòng.
Ghê tởm...
Hắn vừa vào phòng tắm nước lạnh, vừa thầm nguyền rủa cô gái không tim không phổi đó trăm ngàn lần.
Hắn chưa từng hận người nào, lúc bị cha mẹ ghẻ lạnh ghét bỏ cũng không có, sau đó bị vứt bỏ cũng không, nhưng cô - Tôn Y Nỉ, cô gái ghê tởm này, hắn hận cô.
Dùng tâm tình chán ghét mãnh liệt chưa từng có với bất kỳ ai để hận cô.
Cô cho là một năm gặp hắn một lần, tặng những món quà giống nhau là đù để trấn an hắn sao? Hắn là người, không phải là con chó cô nuôi, chờ lúc tâm tình cô tốt thì sờ đầu một cái, lúc không vui thì một cước đá văng.
Cô không có bất kỳ trách nhiệm nào với hắn, hắn biết.
Cô không có bất kỳ lý do nào phải đối xử tốt với hắn, hắn biết.
Cho dù cô có quay đầu rời đi, hắn cũng không thể nói gì, những điều này hắn cũng biết.
Nhưng mà, cô không nên trêu chọc hắn lần nữa, sau khi cho hắn hi vọng lại một cước đạp thẳng hắn xuống đáy cốc!
Nếu như ngay từ đầu, hắn chỉ là một đứa trẻ không được cha mẹ thương yêu, thì bất luận cuối cùng xảy ra chuyện gì, hắn đều có thể bình tĩnh tiếp nhận, không hề oán trách. Nhưng cô lại đưa bàn tay ấm áp của mình ra, dẫn hắn rời khỏi cái nhà đó, hắn cho là, sau này cô sẽ là toàn bộ của hắn...
Hắn nhắm mắt lại, dòng nước lạnh như băng dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, đồng thời cũng xối lạnh trái tim trong ngực, từng chút, từng chút một, rồi đóng băng.
Chỉ chớp mắt, cô đã ném hắn vào cô nhi viện, chẳng khác gì cái cách mà người thân hắn đã đối xử với hắn.
Cô không cần hắn.
Hắn lại bị vứt bỏ một lần nữa.
Nếu như ngay từ đầu cô đã không cần hắn, vậy thì đừng dắt tay hắn, dắt theo sự tin tưởng và quyến luyến không rời của hắn, sau đó lại khiến hắn tê liệt, cô không có quyền trêu đùa hắn như thế.
Cho đến hôm nay, hắn vẫn không thể quên được nỗi đau đớn lúc đó.
Đối với người thân, hắn chưa từng oán trách, bọn họ chỉ muốn bảo vệ mình, nên mới hy sinh hắn, hắn có thể tha thứ, nhưng với cô gái vừa tùy hứng vừa ích kỷ này, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ...