Trọng Sinh
Chương 2 :
Ngày đăng: 04:59 22/04/20
Lại thêm hai năm trôi qua...
Sau khi xử lý xong chuyện ở cô nhi viện, buổi chiều trước khi ra cửa, Phượng Diêu đi vòng qua phòng viện trưởng, báo rằng bữa tối hắn sẽ không về, có chuyện gì thì cứ gọi vào di động cho hắn.
"Cháu cứ yên tâm đi làm chuyện của mình đi, về trễ một chút cũng không sao." Bác viện trưởng cười nói.
Đứa nhỏ này... thật trọng tình trọng nghĩa, nếu không đến tuổi này rồi, đứa trẻ nào cũng có kế hoạch riêng của mình, ai còn chịu vùi mình trong cái côi nhi viện không chút tiền đồ này chứ.
Nghĩ tới đây, viện trưởng vội gọi theo cậu thanh niên đang khóa cổng.
"Phượng Diêu!"
Hắn quay đầu, thấy viện trưởng lấy một vật trong ngăn kéo ra, đi vòng qua bàn làm việc đưa cho hắn: "Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cháu, nhận lấy đi."
Hắn nhìn vật phẩm trước mặt một chút, không đưa tay ra nhận.
"Không có liên quan gì đến Tôn tiểu thư đâu, là bác tự mình tặng cho cháu."
Trong những đứa trẻ ở đây, viện trưởng luôn đặc biệt yêu thương hắn, có lẽ là vì chính bản thân hắn là một đứa nhỏ luôn khiến người khác đau lòng. Có ai lại ngốc như hắn chứ, kiếm được tiền đều dồn hết vào việc cải thiện cuộc sống ở cô nhi viện, không hề tư lợi cho riêng mình, có cái di động dùng nhiều năm vậy rồi, bị mấy đứa nhóc làm rớt cũng không chịu bỏ, khiến người khác không nhịn được mà muốn suy tính giúp hắn.
Phượng Diệu nghi hoặc ba giây rồi đưa tay nhận lấy, cúi đầu nói cảm ơn.
"Hai mươi tuổi, cháu... có những dự định gì khác không?"
Dự định? "Ví dụ như?"
"Bác nói là... Cháu có định ra ngoài trải nghiệm một chút hay không..." Thấy hắn ngạc nhiên ngước mắt, viện trưởng vội vàng bổ sung: "Không phải là bác đuổi cháu, nơi này vĩnh viễn luôn là nhà của cháu, lúc nào cháu cũng có thể quay về."
"Là sao?" Nếu không phải không cần hắn, vậy tại sao lại muốn đuổi hắn?
Đối diện với đôi mắt đầy mê mang đó, viện trưởng đau lòng vỗ vai hắn: "Mấy năm nay, trừ việc cháu ra ngoài đi học, cuộc sống chỉ quanh quẩn ở nơi này. Bác nghĩ, cuộc sống của cháu không thể bị vây mãi ở cái nơi nhỏ hẹp này được, mỗi đứa bé lớn lên, bác đều muốn thả cho tụi nó bay đi, các cháu sẽ gặp được người bầu bạn, cùng cô ấy tạo dựng một gia đình, có sự nghiệp của mình, nếm trải những thứ mới lạ, theo đuổi đam mê của mình... Tình cờ nhớ tới thì trở về thăm người mẹ già này một chút, vậy là đủ rồi."
Theo đuổi thứ mình thích...
Hắn thích gì? Hắn muốn cái gì? Cho tới nay, nhu cầu ham muốn hưởng thụ vật chất của hắn vô cùng đơn giản, hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nếu bác viện trưởng không nhắc tới, hắn nghĩ hắn vẫn sẽ ở mãi chỗ này, đến tận cuối đời.
"Như bây giờ, không được sao?"
"Không phải không được, nhưng cháu còn chưa thử đã dễ dàng từ bỏ, vậy rất đáng tiếc." Viện trưởng suy nghĩ một chút: "Nếu không thì, cháu đi trải nghiệm một chút, nếu thấy không tốt thì lại trở về."
Hắn quá kỳ lạ. Lần đầu tiên bà nhìn thấy đứa trẻ này là lúc nó bảy tuổi, không hề có vẻ ngây thơ mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có, đôi mắt lạnh lùng mà cô tịch, khi đó bà đã biết đứa trẻ này không phải người bình thường.
Bởi vì bà luôn mong muốn mỗi đứa trẻ đều được đến trường đi học, nên hắn cũng nghe lời mà đến trường học, năm mười tám tuổi đã lấy được văn bằng đại học, học lên nghiên cứu sinh, nếu hắn có lòng, sợ gì không thể có được thành tựu đặc sắc trong cuộc sống?
Bởi vì, bà hi vọng hắn chịu xông pha, vươn mắt nhìn ra thế giới, bất luận cuối cùng có kết quả gì... Có lẽ là địa vị xã hội, có lẽ là cuộc sống giàu sang, cũng có lẽ là nhân duyên mỹ mãn, thì đối với hắn đều tốt cả, đúng không?
Sau khi nói chuyện với viện trưởng, Phượng Diêu ngồi xe buýt đến nội thành, suy nghĩ vẫn dừng lại ở cuộc nói chuyện đó.
Cho đến nay, ngoại trừ bài vở, cô nhi viện chính là trọng tâm toàn bộ cuộc sống của hắn, ngay cả công việc cũng là vì muốn thay đổi hoàn cảnh ở cô nhi viện, rời khỏi nơi này, ngay cả việc phải bắt đầu từ đâu hắn cũng không biết.
"Hay là... cháu có muốn về nhà một chuyến không?" Viện trưởng thử dò xét, đưa cho hắn một đề nghị.
Hắn chấn động.
Nhà...
Đã bao lâu rồi không được nghe đến chữ này? Bắt đầu từ lúc Tôn Y Nỉ dắt tay hắn rời khỏi chỗ đó, hắn chưa bao giờ được nghe qua. Một sao chổi sẽ chỉ mang đến tai nạn cho cái nhà kia, bọn họ hận hắn, chán ghét hắn, tất nhiên cũng không cần, vậy thì hắn cần gì phải trở về để gây nên khủng hoảng cho người khác?
Đẩy cái suy nghĩ nhất thời ấy ra khỏi đầu, sau khi xuống xe buýt, hắn chuyển sang tàu điện ngầm, lại đi bộ thêm năm phút đồng hồ, dừng trước tòa nhà công ty Khoa Kỹ (Khoa học kỹ thuật).
Sau khi báo tên cho quầy tiếp tân, hắn vào thang máy lên tầng mười ba.
Sau khi ký xong những hợp đồng cần ký, hắn không định ở lại lâu, muốn đứng dậy ra về.
"Xin chờ một chút." Đối phương đóng hợp đồng, gọi hắn lại.
Phượng Diêu quay đầu.
Cả cái sân lại trở về vẻ hắc ám, hoang vu vốn có của nó, hắn đứng dậy, lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa, một mình bước đi trên đường.
Gió đêm đầu thu thổi tới, có chút lạnh lẽo, ngay cả trái tim trống rỗng cũng hơi lạnh đi.
Từ bây giờ, thực sự chỉ còn lại mình hắn rồi.
Bên dưới đèn đường, là một bóng dáng lẻ loi, cô độc.
Ngay đêm đó...
Những tia sáng xanh nhạt dần tụ lại, đến khi ánh sáng tản đi rồi, một bóng người nhỏ bé xuất hiện trên giường, không chút bất ngờ, hơn nữa, lần này người đó còn trực tiếp nằm úp sấp lên thân người đàn ông đang ngủ say.
"Thật quá đáng..." Cô cúi đầu lẩm bẩm.
Viện trưởng tặng quà, hắn nhận.
Mỹ nữ mời hắn ăn cơm, hắn nhận lời.
Thậm chí, ngay cả những người nhà đối xử với hắn tệ đến không thể tệ hơn, hắn cũng có thể dùng năng lực của bản thân mà hóa giải đau thương cho họ, tiễn họ đến cầu Nại Hà.
Vậy mà, hết lần này tới lần khác, thái độ đối xử với cô lại hoàn toàn khác biệt! Không thèm để ý tới cô, không nhận quà của cô, ngay cả ngày sinh nhật 20 tuổi quan trọng đến vậy, hắn cũng không chịu gặp cô.
"Phượng Diêu, Phượng Diêu, Phượng Diêu..." Cô lẩm bẩm gọi một lần lại một lần, mỗi một lần gọi, cô lại hôn lên môi hắn một cái: "Đừng đối xử với ta như vậy mà..."
Cô rất chán nản, cũng rất suy sụp, cô sắp khóc rồi, hắn không thấy sao?
Rõ ràng người đối xử với hắn tốt nhất, quan tâm hắn nhất chính là cô, nhưng sao hắn lại có thể tha thứ cho tất cả mọi người, chỉ chán ghét mỗi cô? Không công bằng, hắn thật thiên vị!
Hại cô hằng năm đều chỉ có thể ẩn thân mà ở bên cạnh hắn, cả một ngày, nhìn hắn đối xử tốt với tất cả mọi người, chỉ riêng cô, không thể đến gần hắn.
Không thể làm gì khác hơn là chờ đến đêm, tự mình trở lại thăm hắn.
"Ta rất nhớ ngươi..." Chỉ mút hôn thôi thì không đủ để cô thỏa mãn, cô đưa tay lần mò vào trong quần áo, lướt lên từng đường cong cơ thể người đàn ông, cảm nhận sự ấm áp của làn da, hoàn toàn không chút ý thức mình đang thừa dịp người ta ngủ say mà giở trò, hiển nhiên là hành vi của dâm tặc.
Sờ đủ, cũng hôn đủ rồi, cô mới thỏa mãn mà than thở một tiếng, tựa vào hõm vai hắn, giống như trước đây.
Trước kia, mỗi khi cô ăn vạ mà dán vào người hắn, hắn chưa bao giờ tức giận, luôn dành cho cô sự nuông chìu vô hạn, sau đó lại dùng đôi tay vừa ấm áp lại vừa dịu dàng kia, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, đầy yêu thương và chìu chuộng.
Đã lâu lắm rồi hắn không làm thế với cô...
Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn từng đường cong kiên nghị trên mặt hắn, rơi xuống cánh môi mím chặt, day nhẹ tới lui, lẩm nhẩm nói: "Ngươi không vui sao?"
Đã rất lâu rồi hắn không cười, trong con ngươi cô tịch ấy luôn là vẻ hờ hững không ấm không lạnh, không chút gợn sóng.
Để hắn quay về đây, là sai sao?
Năm đó dẫn hắn đi, chẳng qua là vì không muốn hắn tiếp tục ở lại cái nơi không người thương yêu đó, vừa phải chịu hết khinh miệt còn phải bảo vệ họ bình an, tuy hắn không thèm để ý, nhưng đại tiểu thư cô lại không thấy thoải mái!
Cô biết rất rõ, hắn đi rồi, những người đó sẽ khó thoát tử kiếp, nhưng cô vẫn làm như vậy.
Trong lòng cô hắn quan trọng hơn tất cả mọi thứ, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến hắn, cô muốn cho loài người tầm thường đó thấy rõ, sai lầm của họ lớn đến mức nào!
Lúc nhìn bọn họ chết trước mặt mình, tuy có thể cứu nhưng cô lại không muốn cứu, ai bảo bọn họ dám đối xử như thế với người cô kính trọng và yêu thương nhất.
Nhưng mà... sai rồi sao? Mặc dù trong quan niệm của cô, sinh tử cũng chỉ là một lần luân hồi chuyển thế, giống như đánh xong một ván cờ thì xếp quân đánh lại lần nữa vậy, không có gì lớn, nhưng cô quên, bây giờ hắn là người, quan niệm của loài người vẫn có sự khác biệt...
Mặc dù Phượng Diêu luôn lạnh nhạt với mọi thứ, nhưng họ vẫn là người thân ruột thịt của hắn trong kiếp này, họ mất rồi, hắn chỉ còn lại một mình.
Hắn không vui là vì vậy sao?
Có phải nếu cô chịu cứu họ, hắn sẽ vui vẻ hơn không?
Tôn Y Nỉ thở dài một hơi, miễn cưỡng dựa vào vai hắn, hai cánh tay vòng quanh thắt lưng hắn.
Loài người thật phiền phức, cứ không ngừng luân hồi chuyển kiếp, cô phải tốn bao công sức mới tìm được kiếp này của hắn, vốn muốn bảo vệ hắn thật tốt, nhưng sao lại khó đến vậy...
***