Trọng Sinh
Chương 10 :
Ngày đăng: 04:59 22/04/20
Trò giải trí tháng này của Phố Khởi Tình là... ghi chép những chuyện đáng kinh ngạc của bà chủ nhà xinh đẹp Tôn thị.
Lúc mới đầu mọi người chỉ đơn giản là bắt ghế, cắn hạt dưa xem trò vui, nhìn cô đuổi theo Phượng Diêu làm hòa, nói xin lỗi, giở đủ mánh khóe, càng ép càng mạnh, khiến cho đám người ngồi xem cười đến no cả bụng.
Tiếp đó lại thấy hứng thú, bắt đầu ghi chép xem một ngày cô bị Phượng Diêu đóng cửa miễn tiếp khách bao nhiêu lần.
Cuối cùng, thậm chí họ còn mở bàn đánh cược, do Khấu Quân Khiêm khởi xướng và làm nhà cái, Phàn Quân nhã ghi chép tiền đánh bạc, còn lại thì mỗi người một tay...
"Này, sao lại đánh cược như thế?" Phần đạo đức tương đối lớn trong lòng Lâm Giang lên tiếng, sao có thể đem chuyện Nỉ Nỉ bị từ chối đầy đau lòng đấy ra để làm tiền đặt cược cơ chứ!
"Vậy cậu có muốn tham gia hay không? Thử nghĩ đến Ninh yêu mến của cậu, vé xem phim của cậu, tiền cậu đi hẹn hò..." Cặp chị em sinh đôi tương đối am hiểu cách dụ dỗ người khác phạm tội, lành lạnh nói một câu.
"Vậy tôi cược 20 phút." Chút đạo đức cuối cùng còn sót lại chính thức thất thủ.
Ôi! Xin lỗi Nỉ Nỉ! Tôi còn phải nuôi sống gia đình, thứ bảy còn phải đi chụp hình với Ninh Dạ...
Quả nhiên, người nào đó vẫn không thể sống sót quá nửa giờ, ở phút thứ 20, đã bị đuổi ra khỏi cổng lớn nhà số 54.
"Phượng Diêu, tôi mém bị chảy máu mũi rồi đó!"
Hắn ném một cái liếc mắt đầy kỳ quái sang. Cửa còn chưa đập vào mặt cô, có phải đã la sớm quá rồi không.
"Ba ba rất bổ, đừng có ăn thường quá được không vậy? Thật sự sẽ chảy máu mui."
Không tệ, tâm tình rất tốt, còn có thể tự nhạo báng chính mình.
Lần đánh cuộc này Lâm Giang đại thắng, cầm trong tay một xấp tiền lớn, nhưng nội tâm vô cùng cắn rứt.
"Nỉ Nỉ, tôi chia tiền đánh cuộc cho cô nha." Nghĩ đến chuyện Nỉ Nỉ thương anh như vậy, không thắng được sự khiển trách của lương tri, ngoan ngoãn đi tự thú.
Tôn Y Nỉ liếc mắt nhìn anh ta dâng toàn bộ tiền đánh cược lên. Sao cô lại không biết đám quỷ nhỏ này đang chơi trò gì trên địa bàn của cô chứ, số tiền này trong mắt cô còn không đủ nhét kẻ răng.
"Miễn đi, nếu cậu thật sự có lòng thì giúp tôi nghĩ cách xin lỗi làm hòa đi."
"Không lấy?!" Cũng đã thẳng thắn nói chuyện đánh cuộc với cô rồi, lúc này anh thật khâm phục nghị lực của Nỉ Nỉ.
"Dĩ nhiên." Hiện giờ toàn bộ tâm trí của cô đều đặt vào chuyện làm cách nào để Phượng Diêu hết giận, tha thứ cho cô, quản chi đến đám người ở phía sau cười nhạo cô.
Vì vậy, Lâm Giang không thể làm gì khác hơn là vắt hết óc, giúp cô nghĩ cách. Trước khi anh cũng chưa từng phải phí tâm theo đuổi Ninh Dạ đến vậy.
Gần đây thời tiết tương đối thất thường.
Một giây trước ánh nắng vẫn còn rực rỡ, cô vừa nhấn chuông cửa nhà hắn xong thì một giây sau trời đã mưa to tầm tã.
Sau đó, có người sẽ thừa cơ nói: "Trời mưa to quá đi, cậu sẽ không nhẫn tâm đuổi tôi đi dầm mưa chứ?"
Dĩ nhiên sẽ không, vậy nên hắn đưa ô xong rồi mới đuổi.
Trời mưa không nhất định là phải giữ khách ở lại. Hơn nữa, nhà cô chỉ ở cuối phố mà thôi, đi bộ cũng không tới ba phút đồng hồ, cần gì phải giữ khách?
"Vũ Sư, đa tạ ngài đã ra tay giúp đỡ, có thể ngừng được rồi, vô dụng."
Hắn nghe thấy người ngoài cửa nói như thế, sau đó thì cơn mưa ở phố Khởi Tình lập tức ngừng hẳn.
Ngay cả chiêu thức hô phong hoán vũ cũng đem ra rồi, cô còn cái gì chưa nghĩ tới?
Một tháng sau ngày nào đó, Phượng Diêu định sẽ về cô nhi viện một chuyến, mới ra cửa, dọc theo đường đi không ngừng có người tới hỏi hắn: "Cãi nhau với bạn gái sao?"
Nếu không thì là: "Tha thứ cho cô ấy đi, người ta cũng đã nói xin lỗi rồi."
"Tôi không có bạn gái." Hắn không đổi mặt nói ra một câu.
"Sao lại không có?" Người bán hàng bên đường chỉ vào phía sau hắn, có một cô gái cẩn thận đi cách hắn mười bước, chờ đời hắn quay lại nhìn.
Vừa đúng mười bước, không nhiều không ít.
Thiếu một bước lại sợ chọc hắn giận, nhiều một bước lại sợ không chịu được khi phải cách hắn quá xa.
Hắn mua điểm tâm và một tờ báo, ngồi trên ghế chờ xe buýt, mở báo ra, một mẩu quảng cáo từ trong tờ báo rơi xuống, hắn khom người nhặt lên, lơ đãng quét mắt nhìn nội dung trên đó.
Chủ nhân, cậu vẫn còn rất tức giận sao?
Xin bớt giận, cậu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được mà.
Hình ảnh đi kèm là một cô hầu gái với đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt lấy lòng, hơn nữa còn lộ ra đôi chân dài vô cùng sexy, các đường nét trên mặt đương nhiên là phiên bản của Tôn Y Nỉ.
“Em nói xem, vì sao tôi lại muốn em thu hồi những thứ này?”
“Không phải là muốn phạt tôi sao?” Ừ, được rồi, được rồi, là muốn tôi luyện cô, muốn cô phải độc lập, kiên cường hơn nữa!
“Những chữ này, em giải thích thế nào?”
“Ta oán ngươi, đừng tìm.” Cô vẫn luôn cho là như vậy.
Hắn lắc đầu, mở hủ thủy tinh ra, từng quả cầu bay lơ lửng trên không trung. Hắn vươn tay, mấy quả cầu cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, như có linh tính xếp thành một hàng dài, lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.
Cô há mồm, ngạc nhiên nhìn lại hàng chữ sau khi đã được sắp xếp.
Đừng oán
Tìm ta
“Còn dư một chữ”ngươi”!”
Vầng sáng trong lòng bàn tay dần ngưng tụ, chữ mấu chốt thu được từ trên người Chi Hiểu Ý liên kết với chữ “ngươi” kia.
Trong nháy mắt, sương mù ngập tràn trong hốc mắt, một câu cô cũng không thốt ra được.
“Còn có nghi vấn gì nữa không?”
“Không có, không có! Không còn gì nữa hết.” Cô nhào tới trước, dùng sức ôm chặt hắn.
….yêu ngươi
Cô đần thật! Thật sự rất đần, đến tận bây giờ mới lĩnh ngộ được tâm ý của hắn.
Lâm Giang nói rất đúng, hắn đã vì cô mà hao phí rất nhiều tâm tư.
“Từ nay về sau, không cho phép bỏ rơi tôi, nói đi là đi nữa, bây giờ, tôi thật sự không có cách nào đuổi theo bước chân của em nữa.”
Cô dùng sức hôn hắn: “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, tôi thề.”
“…Ừ” Tiếng trả lời mơ hồ chìm giữa răng và môi quấn quít.
“Phượng Diêu…” Nhớ tới chuyện gì đó, cô thoáng lui ra, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Ấ a ấp úng như thế thật không giống cô.
“Vậy… Lâm…Giang…” Rất sợ lại chọc giận hắn, lúc ấy nhìn hắn có vẻ không vui.
“Em hy vọng tôi không thu hồi lại Nguyên Linh đan trên người hắn?”
“Ừ, tôi rất rất có lỗi với cậu ta, nếu không vì tôi, cậu ta cũng sẽ không gặp Chu Ninh Dạ… Cậu biết không? Lúc trước cậu ta vô cùng thê thảm, tôi đã đồng ý sẽ đền bù cho cậu ta, đời này, để cậu ta ở bên Chu Ninh Dạ đến già, cho nên…”
Cái này gọi là gì? Của người phúc tá (Ý nói lấy của cải của người khác để làm việc tạo phúc cho mình)? Cô cũng biết cách cho ân huệ thật đó!
Phượng Diêu bất đắc dĩ thở dài. Họa là do cô gây ra, nếu hắn không đi gánh hậu quả, thì ai gánh?
Cho dù không vì chuộc tội, chỉ với một tiếng “anh rể” kia, hắn còn có thể nhẫn tâm được sao?
“Em có biết… nếu thành toàn cho bọn họ đi đến đầu bạc, tôi sẽ phải đối mặt với sinh lão bệnh tử không?”
Cô dùng sức lắc đầu, vội vàng nói: “Sao tôi có thể vì vào vệ Lâm Giang mà hy sinh cậu được chứ, đó là vì cậu còn có những thứ này.” Cô cầm lấy một quả cầu phát sáng, giơ lên trước mặt hắn.
Khi đó cô cố gắng tìm tụi nó về như thế, chính vì để có một ngày tìm thấy hắn, giúp hắn có tiên thuật hộ thể, có thể ngăn được sinh lão bệnh tử của loài người.
“Những thứ này là do chút pháp lực cuối cùng của cậu để lại, có nó bảo vệ, muốn sống sót qua mấy thập niên ngắn ngủi của loài người rất đơn giản.”
“Thật sao?” Hắn xòe lòng bàn tay ra, toàn bộ quả cầu đều chìm vào lòng bàn tay hắn, biến mất tăm tích.
“Phượng Diêu, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ luôn ở cạnh cậu, cậu không cần phải đuổi theo, tôi sẽ luôn đi theo bước chân của cậu.” Cánh tay nhỏ bò lên hông hắn, cô nhẹ nhàng cam kết.
Ánh mắt hắn dịu xuống, thoáng ý cười, vòng tay ôm cô, nghi ngờ đều tan biết hết.
Một cái ôm không còn bất cứ băn khoăn nào.
Sau này, cũng sẽ như thế, nắm chặt tay, gắn bó với nhau, bất luận trên trời hay dưới đất.
Hoàn