Trọng Sinh

Chương 9 :

Ngày đăng: 04:59 22/04/20


Nói xong rồi.



Cô yên lặng, chờ Lâm Giang mắng một câu: "Cô bị ngốc sao?" giống như trước kia cô thường dạy dỗ anh ta như vậy.



Khi hồi tưởng lại, cô phát hiện ra lúc đó mình ngu hết chỗ nói, bởi vì quá yêu, yêu đến sinh lòng sợ hãi, không cách nào chịu được việc mất đi, nên mới do được lo mất.



Chỉ mới bị người bên cạnh khích hai ba câu, đã không cách nào đủ tỉnh táo để suy nghĩ, làm ra chuyện hối hận cả đời. Cô chỉ muốn xác nhận địa vị của mình trong lòng hắn, lại khiến cho mình phải trả cái giá đau như vậy.



Cô không dám đối mặt với hắn, sợ nhìn thấy vẻ trách cứ trong mắt hắn. Hắn tin tưởng cô đến thế, Nguyên Linh đan cũng giao vào tay cô, vậy mà cô lại làm mất, là cô phụ lòng tin của hắn.



Vì vậy cô rời khỏi Linh Sơn, không ngừng tìm kiếm cả ngày lẫn đêm, không dám ngơi nghỉ một giây một phút nào. Sớm tìm được Nguyên Linh đan, cô mới có thể về nhà, chính miệng nói xin lỗi với hắn.



Nhưng mà, hắn không đợi cô.



Đợi cô tìm được Lâm Giang, cũng tìm được Nguyên Linh đan ẩn núp trên người hắn thì nguyên thần của chủ tử đã tản đi rồi.



Cô không biết mình đã trải qua khoảng thời gian đó thế nào, mỗi ngày đều lặng người trong nhà trúc, không bước chân ra khỏi nhà, nhìn giường hắn từng ngủ, quần áo hắn từng mặc, cả sách vở mới học một nữa, lẳng lặng ngẩn người.



Nếu hắn biết được, chắc sẽ cười lớn, không cách nào tin được một người thích cười lại hiếu động như cô cũng có lúc chịu im lặng, tu thân dưỡng tính như thế.



Trong quá khứ, mọi chuyện lớn nhỏ đều có hắn gánh vác, nên cô mới có thể không chút kiêng kị, tận tình chơi đùa, nhưng bây giờ, cô gây ra đại họa, sau này sẽ không còn người gánh vác cho cô, để mặc cô tùy ý chơi đùa nữa rồi.



Chỉ còn lại một mình cô.



Thật yên tĩnh, thật cô độc, thật... đáng sợ.



Cô ôm lấy một cái gối hắn từng ngủ, lặng lẽ rơi lệ.



"Chủ tử..."



"Đừng khóc" Bên gốc trúc trước nhà, một lão nhân tóc trắng nhẹ giọng nói: "Phượng Diêu có nhờ ta chuyển lời lại cho ngươi."



Chủ tử để lại lời nói?!



Cô quệt vội nước mắt trên mặt, vội vàng tiến lên: "Hắn nói gì?"



Thái Bạch Tinh Quân nói: "Đèn Tụ Phách ngưng tụ nguyên thần của thiên nhân, mất bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng bảo vệ được nguyên thần của hắn, mang đến nhân gian đầu thai, cho nên, ngươi đừng khóc."



Nói cách khác, hắn không tan thành mây khói?



"Hắn đầu thai tới đâu?! Ta muốn đi tìm hắn!"



Thái Bạch Tinh Quân lắc đầu một cái: "Không được, hắn muốn ngươi phải hoàn thành chuyện hắn đã giao phó trước đã, nếu không, không được đi tìm hắn, có tìm hắn cũng không nguyện đáp lại."



Từ sau khi từ miệng Thái Bạch Tinh Quân biết được chủ tử dùng chút năng lực còn sót lại để truyền tin cho cô, cô thấy mình đã tìm được lối ra.



"Hắn còn nói... từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ còn một mình, không thể càn quấy, hồ được nữa, mọi việc đều phải suy tính kỹ càng, phải kiên cường, độc lập."



Cho nên, nếu cô bắt đầu trở nên độc lập, kiên cường, sẽ xử lý được rất nhiều chuyện, làm được tất cả những chuyện hắn giao phó rồi, có phải sẽ được tìm hắn không?



"Hắn... hận ta sao?"



Thái Bạch Tinh Quân lắc đầu một cái. "Chuyện này hắn không nói rõ. Sao ngươi không hoàn thành nhiệm vụ hắn giao phó, rồi tự đi hỏi hắn?"



"Được!" Cô sẽ hoàn thành, dẹp bỏ tính trẻ con, học cách lớn lên.



Cô cho là không khó, nhưng kỳ thật... khó vô cùng.



Lúc vừa bắt đầu, mỗi khi nghĩ đến chủ tử cô đều khóc.



Sau đó, sợ chủ tử cảm thấy cô không có tiến bộ, không đủ kiên cường, cô bắt đầu học cười, dùng nụ cười để che giấu nỗi đau trong tim.



Cô cũng bắt đầu quen sống một mình, không lệ thuộc vào người khác nữa, không có đối tượng để làm nũng, cũng dần quên cách làm



nũng.
Cô làm rất khá.



Có mục tiêu và niềm tin, thì sẽ không mờ mịt và lúng túng nữa, sự trưởng thành và lột xác về mọi mặt của cô khiến hắn thấy rất tự hào, lấy đâu ra lý do để oán cơ chứ.



Tôn Y Nỉ có vẻ đã hiểu được đôi chút.



Hắn không trách cô đã hại hắn thê thảm, cũng không trách cô hại hắn phải phiêu bạt dưới nhân gian nhiều năm, cái duy nhất hắn trách, là cô đẩy hắn ra.



Hắn chỉ muốn…muốn cô nắm tay hắn thật chặt mà thôi.



Cô đã hiểu, đáng lẽ phải thấy mừng mới đúng, nhưng nước mắt lại không nghe lời mà chảy xuống.



Có lẽ nổi sợ hại và những đau khổ phải chịu suốt những năm nay đã được giải tỏa, cũng có lẽ là đã nhận ra được hắn chưa từng có ý định vứt bỏ cô…niềm vui sướng đến quá đột ngột, khiến cô nhất thời không thể kịp tiếp nhận, trừ khóc lớn ra thì không làm được gì, cũng không suy nghĩ được gì.



Sao cô lại…



Đối mặt với cô gái đang khóc nức nở trước mặt, Phượng Diêu sững sờ.



Không phải là hoa lê đẫm mưa, không phải là hai mắt rưng rưng, mà là òa khóc như một đứa con nít, cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy cô gái nào khóc tùy hứng đến vậy.



“Tôn Y Nỉ, em đủ chưa?” Đừng mơ mộng dùng chiêu này để khiến hắn mềm lòng, hắn sẽ không, tuyệt đối…không biết.



“Đây là nhà tôi, cậu không được quản!”



Còn dám cắt ngược trở lại, cô gái nhỏ uất ức kể khổ lúc nãy đâu rồi? Diễn viên cũng không đổi mặt nhanh được như cô.



Nhà em đúng không? Phương Diêu bực mình xoay người định đi, bước được vài bước đã bị tiếng khóc trói chặt.



Kiểu khóc này của cô, đủ để khiến cho tất cả nhà trong phố Khởi Tình sập đổ.



Hắn đờ người đi vòng trở lại: “Tôn Y Ni!”



“Hu…” Cô không để ý tới hắn, chỉ khóc không ngừng.



Không còn cách khác, hắn đành ngồi xổm người xuống, lấy tay áo lau nước mắt cho cô.



Không biết lý do khóc quá dữ dội dẫn đến bị sặc hay thế nào, cô không hít thở được, không ngừng ho khan.



“Này!” Đừng quậy nữa, chiêu thức cũ rích này, hắn sẽ không mắc bẫy đâu



Hai tay cô nắm chặt lấy tay áo hắn không buông, hắn suy nghĩ một chút, vương tay vỗ lưng cho cô.



“Không được khóc nữa…”



“Cậu dùng…nấc…thân phận gì để ra lệnh cho tôi?”



Đã khóc lại còn náo loạn! Cũng đã mấy ngàn năm tuổi rồi!



Thoải mái nằm trên người hắn, cô thả lỏng mi mắt, lim dim, giống như một đứa nhóc vừa chơi đã đời một trận về, mệt mỏi là muốn ngủ, chẳng màng tới những người lớn bị nó quậy cho lên bờ xuống ruộng.



Cô lại giở trò ăn quịt.



Cố chống đỡ suốt ngàn năm chưa từng tùy hứng một lần nào, đến giờ, đã tìm được người cưng chiều cô nhất, để cho cô giở trò vô lại một lần cũng không quá đáng đâu nhỉ?



Ngủ rồi?!



Phượng Diêu không thể tin nổi.



“Đừng nghĩ là tôi sẽ bỏ qua cho em như thế!” Nhìn chẳm chằm dung nhanh tuyệt mỹ đang ngủ trong ngực, cơn tức đang chực trào ra của hắn hoàn toàn không có cách nào bùng phát.



Trong giấc mộng, không biết có phải cô cảm nhận được hắn đang phiền lòng mà khẽ nguyền rủa hay không, môi hơi cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào.



“Cô nhóc như hỏng!” Hắn rầu rĩ, cố gắn khống chế lực tay để ôm cô về giường, không nỡ phá hỏng giấc ngủ ngon của cô…