Tru Tiên II

Chương 65 : Cái phễu

Ngày đăng: 11:56 30/04/20




Trên Vân Hải, Thông Thiên Phong.



Mây trời bàng bạc như ba đào sóng biển phập phồng, chìm nổi bất định, làm cho những ngọn núi toạ lạc ở nơi này đẹp như tiên cảnh. Chín thạch trụ vững vàng cao lớn đứng trong Vân Hải, dưới ánh mặt trời lóe lên những tia sáng kì dị, mơ hồ lộ ra một cỗ linh lực thần bí khó lường làm cho người ta sợ hãi. Nhưng hấp dẫn ánh mắt người ta nhất lại là cái khe màu đen ở chính giữa Vân Hải, cửa vào dị cảnh hai nghìn năm mới mở của Thanh Vân Môn, chính là ở chỗ này.



Bốn phía Vân Hải có đệ tử Thanh Vân giăng đầy, đề phòng sâm nghiêm vô cùng, đối với lần đầu khai mở dị cảnh này hiển nhiên là thận trọng vạn phần. Ba bước một tốp canh, năm bước một trạm gác, đồng thời còn có không ít người tuần tiễu dò xét. Lấy công lực và đạo hạnh của Đệ tử Thanh Vân thì quả nhiên ngay cả con muỗi muốn len lén bay vào cánh cửa dị cảnh này cũng là mơ tưởng.



Vương Tế Vũ một ngày kia cũng được an bài ở trên sườn đông của Vân Hải để thủ vệ. Những đệ tử xuất thân từ Phong Hồi Phong mà nàng quen biết cũng ở cùng trên này, kể cả Liễu Vân và Âu Dương Kiếm Thu giờ phút này cũng ở trên Vân Hải. Tuy nói cấp trên ra lệnh phải hết sức thận trọng, nhưng nhìn thế trận đề phòng sâm nghiêm thế này Vương Tế Vũ cũng có chút bất ngờ. Có điều phòng thủ quá nghiêm ngặt cũng không có gì là xấu. Trên mặt nàng bình tĩnh nhưng đôi mắt thỉnh thoảng có vẻ khẩn trương, chốc chốc lại nhìn sang hướng cánh cổng dị cảnh xem một lần, lộ ra mấy phần lo lắng.



Những người tham gia khảo thí giờ phút này đã ở trong dị cảnh rồi, không biết nó như thế nào? Có thể thuận lợi tìm được Thanh Mộc Lệnh hay không, ở cục diện tranh đấu hiểm ác như vậy có thể bình an đi ra ?



Dù sao lần này cũng là lần đầu tiên trong hai nghìn năm qua Thanh Vân Môn mở dị cảnh, phần lớn người bao gồm cả Vương Tế Vũ cũng không biết thật ra bên trong dị cảnh như thế nào. Có lẽ bởi chính cảm giác mù mịt này làm cho nàng lo lắng.



Là đồng môn sinh hoạt chung hàng ngày, Vương Tế Vũ mặc dù cố gắng trấn tĩnh nhưng bộ dạng lo lắng của nàng cũng không lọt qua mắt mọi người được. Một lúc sau, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng khoác lên vai Vương Tế Vũ. Vương Tế Vũ quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Vân sư tỉ đang đứng bên cạnh mình, vẻ mặt lộ ra mấy phần quan tâm, ôn nhu nói: "Làm sao vậy? Lo lắng cho đệ đệ đang ở bên trong à?"



Vương Tế Vũ theo bản năng liền lắc đầu, nhưng nhìn Liễu Vân một cái rồi khóe miệng khẽ động, lộ ra một nụ cười khổ. Nàng khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Không biết bên trong dị cảnh có hình dáng ra sao, Tông Cảnh nó sau khi đi vào thì như thế nào?"



Liễu Vân khẽ mỉm cười, ôm chầm lấy bả vai nàng, nói: "Đệ đệ ngươi ta cũng đã gặp qua mấy lần, nhìn thiên tư cũng không tệ, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu. Huống chi sư phụ không phải đã nói rồi sao, ở nơi này cũng không quá nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên ngươi cũng không cần lo lắng quá mức."



Vương Tế Vũ mặc nhiên gật đầu, nhưng nhìn thần sắc lo lắng trên trán nàng vẫn còn nặng lắm, hiển nhiên đáy lòng vẫn chưa giải tỏa được. Liễu Vân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đang suy nghĩ lại sẽ trấn an mấy câu, chợt thấy bên cạnh xuất hiện thân hình gầy gò của Trúc Tử sư đệ đang trợn mắt nhíu mày, tựa như nói ra suy nghĩ trong lòng, Liễu Vân nhíu nhíu mày, vỗ nhẹ vào lưng Vương Tế Vũ, thấp giọng nói vài câu rồi liền cùng Trúc Tử đi sang một bên.



Vương Tế Vũ cũng không chú ý, giờ phút này nàng một lòng quan tâm đến tình hình bên trong dị cảnh. Khi Liễu Vân rời đi nàng cũng không để ý mà chỉ đáp một tiếng, cũng không quản Liễu sư tỉ cùng Trúc Tử sư huynh nói chuyện gì. Chẳng qua là đứng tại chỗ quan sát một lát, cửa dị cảnh cũng như lúc trước không có chút biến hóa nào. Nàng nhìn sắc trời, trong lòng nhẩm tính, cũng đã qua ba canh giờ từ khi những người tham gia khảo thí Thanh Vân tiến vào dị cảnh.



"Tế Vũ sư muội."



Đột nhiên, một thanh âm ấm áp quen thuộc vang lên bên nàng. Vương Tế Vũ không cần quay đầu cũng có thể nghe ra là ai, lộ vẻ mỉm cười rồi quay đầu nói: "Âu Dương sư huynh, có chuyện gì sao?"



Người tới chính là Âu Dương Kiếm Thu. Hắn quan tâm nhìn Vương Tế Vũ rồi thấp giọng nói: "Huynh thấy muội có vẻ lo lắng, dường như không vui vẻ lắm, liền đi tới đây hỏi một chút." Vừa nói hắn vừa nhìn theo hướng ánh mắt Vương Tế Vũ nhìn lúc nãy, ngay sau đó lộ ra vẻ đã hiểu, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Ta thường ngày vẫn ở trong biệt viện Thanh Vân, đối với đệ đệ Tông Cảnh của muội cũng có chút quen thuộc. Theo ta thấy muội đại khái không cần phải lo lắng."



Vương Tế Vũ "dạ" một tiếng đáp ứng, bỗng nhiên ngơ ngác một chút rồi ngẩng đầu lên mang theo mấy phần kinh ngạc, ngạc nhiên nói: "Âu Dương sư huynh, huynh nhớ được tên của đệ đệ muội sao?"



Âu Dương Kiếm Thu ngẩn người một chút, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Vương Tế Vũ không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó mỉm cười gật đầu: "Trí nhớ của ta trước giờ rất tốt, muội cũng không phải là không biết."



Vương Tế Vũ mặt giãn ra cười nói: "Như vậy sao, nếu Âu Dương sư huynh cùng Liễu Vân sư tỉ đã nói vậy chắc Tông Cảnh hắn sẽ không có chuyện gì rồi. Sắc trời cũng không còn sớm, muội phải xuống núi đi biệt viện Thanh Vân một chuyến."



Âu Dương Kiếm Thu nhướng mày nói: "Muội đi biệt viện Thanh Vân làm gì?"



Vương Tế Vũ mỉm cười nói: "Tuy phần lớn sư huynh sư tỉ đều bị điều đến Vân Hải, nhưng biệt viện dưới chân núi cũng không được nới lỏng canh gác, cho nên sư phụ an bài người thay phiên xuống núi dò xét, hai ngày nay là muội đang làm nhiệm vụ ấy."



Âu Dương Kiếm Thu "à" một tiếng, suy nghĩ một chút liền nói: "Nếu không như vậy đi, huynh thay muội đi. Dù sao dưới chân núi chắc cũng không có đại sự gì, huynh thay muội đi một chút là được. Hơn nữa xem tâm tư muội đều đặt ở đây, tốt nhất là nên ở lại."



Vương Tế Vũ do dự một chút rồi lắc đầu: "Như vậy không được, dù sao cũng chỉ xuống núi làm nhiệm vụ mấy canh giờ, rất nhanh muội sẽ trở lại. Không có đại sự gì, tự muội đi vẫn tốt hơn."



Âu Dương Kiếm Thu còn muốn khuyên mấy câu, chỉ là hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì cái khe dị cảnh ở giữa Vân Hải đang yên lặng đột nhiên truyền ra mấy tiếng nổ vang trầm thấp. Đây cũng là lần đầu tiên trong vài canh giờ dị cảnh có động tĩnh, nhất thời liền gây sự chú ý của tất cả đệ tử đang tụ tập ở Vân Hải.



Chốc lát sau, chỉ thấy nơi bóng tối thâm trầm có u quang hiện lên, "vù vù vù vù" liên tục mấy tiếng, từ sâu trong bóng tối bảy tám thân thể bị ném ra rơi trên Vân Hải mang theo những tiếng gào thống khổ rên rỉ của bọn họ.



Nhìn lại thì chính là những người tham gia khảo thí Thanh Vân đang thụ trọng thương.




Đằng trước, Tiểu Đỉnh vẫn hừ hừ kêu gào không ngừng:



"Ta đã nói với ngươi rồi nha, người đừng đến đây."



"Tới nữa ta sẽ không khách khí đâu."



"Ta sẽ cho ngươi một trận!"



"Ta có pháp bảo nha!"



....



Hồng Cương lại một trận cười ha hả, mắng: "Tiểu quỷ thối, còn dám gạt ta? Trong Thanh Vân khảo thí này có ai có thể thao túng pháp bảo chứ? Cho dù ngươi có cũng nên biết điều một chút đưa cho gia gia ta, chết đi!"



Quát to một tiếng, Hồng Cương đã đến trước người Tiêu Đỉnh, ngẩng đầu lên hướng cái đầu tròn của Tiểu Đỉnh mà đánh xuống, xem ra là muốn đánh ngất tên tiểu tử này sau đó lục soát trên người hắn mà tìm ra Thanh Mộc lệnh. Cùng lúc đó, Vương Tông Cảnh đã lặng yên không một tiếng động lướt tới phía sau hắn, cười lạnh một tiếng chuẩn bị xuất thủ.



Ai ngờ chỉ nghe Tiểu Đỉnh cười hì hì một tiếng, bảo khố trong tay chợt lóe, trong nháy mắt lấy ra một món đồ cổ quái. Đằng trước giống như là cái phễu được làm từ những thanh trúc, phía sau cũng không biết là cái gì tựa như túi da giống với cái túi khí đồ chơi, trực tiếp hướng về phía trước mặt người nọ, dùng sức bóp vào túi da.



"Phụt."



Một âm thanh quái dị trầm thấp thật có điểm giống như tiếng trẻ nhỏ phóng khí bỗng nhiên vang lên. Sau đó Vương Tông Cảnh liền thấy một dòng chất lỏng màu hồng đột nhiên từ trong phía trong cái phễu cổ quái phun ra ngoài, trực tiếp bắn lên trên mặt Hồng Cương. Động tác của Hồng Cương bỗng nhiên giống như hóa đá, đột nhiên trở nên cứng ngắc. Chỉ chốc lát sau, đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. Hồng Cương nhảy lên ba thước cao, hai tay liều mạng vuốt vuốt trên mặt, hét lớn:



"A... Đau quá, đau quá..."



Trong tiếng gào thét, bộ dạng Hồng Cương tựa hồ như đau đến không muốn sống nữa, thậm chí đứng còn không vững, trên mặt đất lăn qua lăn lại quay cuồng, hai tay che mặt, thê thảm vô cùng.



Vương Tông Cảnh vừa định ra tay thì thấy Hồng Cương đột nhiên biến thành cái bộ dáng này, nhất thời giật mình không biết làm gì. Tiểu Đỉnh lúc này thấy Vương Tông Cảnh thì liền cao hứng trở lại, chạy tới cười hì hì nói: "Vương đại ca, Vương đại ca."



Vương Tông Cảnh nhẹ gật đầu đáp một tiếng, đồng thời ánh mắt nhìn vào cái phễu kì quái Tiểu Đỉnh đang cầm trên tay không ngừng giơ lên hạ xuống, không nhịn được hiếu kì nói: "Tiểu Đỉnh, đây là vật gì?" Dừng một lúc, hắn nghĩ tới điều gì, không khỏi nghiêm mặt hỏi: "Chẳng lẽ... vật này quả nhiên là một món pháp bảo sao?"



Tiểu Đỉnh cười hắc hắc, chìa vật cầm trong tay về phía trước, cười nói: "Vật này là cha ta làm cho ta."



Vương Tông Cảnh lấy làm kinh hãi, hai mắt không khỏi nhìn cái phễu, nói: "A, thì ra là vậy, pháp bảo này tên gọi là gì?"



Tiểu Đỉnh lắc lắc đầu, nói: "Không có tên gì cả, cha ta ở phòng bếp tùy tiện làm một cái cho ta chơi."



Vương Tông Cảnh hơi chậm lại, không nhịn được ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng lặp lại một câu: "Ở phòng bếp tùy tiện làm một..." Sau đó chỉ nghe Tiểu Đỉnh cười nói: "Vật này không có tên, nhưng là ta cảm thấy mỗi lần dùng nó giống như có người đang đánh rắm, đệ liền gọi nó là "cái phễu đánh rắm".



Vương Tông Cảnh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất, thật vất vả mới đứng vững vàng, cắn răng, không hề để ý đến tên tiểu tử này nữa. Quay đầu nhìn sang Hồng Cương một cái, chỉ thấy người nọ giờ phút này đã không có thanh âm, hai tay rũ xuống, xem ra là đã bất tỉnh. Trên gương mặt hắn một mảng đỏ tươi, nhưng cẩn thận nhìn lại không có vết thương, hơn nữa mảng màu đỏ kia cũng không giống máu tươi, trong không khí mơ hồ có một tia hơi cay mùi độc nhàn nhạt kì quái nhẹ nhàng bay tới.



Tiểu Đỉnh trên vẻ mặt đắc ý, đem "cái phễu đánh rắm" giơ lên nói: "Nước trong này là do cha ta đong, nghe nói cha lấy từ cây hạt tiêu lớn trong hậu viện của mình để luyện chế ra, tên là Lạc Tiêu Thủy. Nếu phun lên mặt, ngay lập tức làm cho người đó không chịu nổi vị cay, không hại đến tính mạng, cũng không đả thương người nhưng chính là không thể chịu nổi mùi vị vô cùng cay nóng, nhất định phải lăn ra bất tỉnh. Nói tới đây, Tiểu Đỉnh cười ha ha, nói với Vương Tông Cảnh: "Như thế nào, Vương đại ca, pháp bảo này lợi hại không..."



Vương Tông Cảnh khẽ nhếch miệng, nhìn Tiểu Đỉnh một chút lại nhìn cái phễu trong tay nó cùng Lạc Tiêu Thủy và cái vệt nước tiêu nóng màu hồng mà nó lưu lại, không khỏi làm da đầu người ta tê dại. Nhìn lại Hồng Cương vẫn bất tỉnh như cũ, không khỏi thốt lên tận đáy lòng:



"Lợi hại, lợi hại, quả thật lợi hại, rất lợi hại..."