Tru Tiên II

Chương 66 : Phe phái

Ngày đăng: 11:56 30/04/20




Trên Đại Trúc Phong



Có lẽ là vì Tiểu Đỉnh không ở trên núi, cho nên tuy bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng trên Đại Trúc Phong lại thiếu đi tiếng kêu gào vừa to vừa có lực của tên tiểu quỷ này, vẫn là có chút vắng vẻ. Một bóng người đi vào phòng bếp, xem bộ dáng có lẽ là Đỗ Tất Thư, chỉ là tại cửa ra nhìn vào hướng phòng bếp một cái lại không có một bóng người. Hắn nghĩ nghĩ một hồi, liền vượt qua phòng bếp, đi đến phía sau.



Vốn dĩ chỗ vắng vẻ đằng sau phòng bếp là một mảnh đất nhấp nhô, dốc không bằng phẳng, bao nhiêu năm rồi cũng không có người chú ý, mặc cho trúc dại cỏ rậm tùy ý sinh trưởng. Tuy nhiên khi Trương Tiểu Phàm trở về, nơi đây đã bị biến thành một cái vườn ba tầng rộng mấy trượng vuông dọc theo con dốc nhỏ. Tầng thứ nhất trong vài loại rau cỏ, còn có chút dưa và trái cây; tầng thứ hai cũng không khác cho lắm, nhưng lại trồng thêm vài cây ớt, khoai lang chờ thu hoạch; phía dưới cùng, tầng thứ ba, phần lớn là các loại cây ăn quả, xanh um tươi tốt, các loại rau, dưa chuột, đều sinh trưởng rất tốt.



Giờ phút này một bóng người quen thuộc đang đứng ở tầng hai, như một nông phu bình thường, Đại Hoàng gục ở một mảnh đất trống, thè lưỡi dài lười biếng nằm xuống, còn Tiểu Hôi thì trèo lên một cây đào, hái xuống một quả đào, say sưa thưởng thức hương vị.



Đỗ Tất Thư hô lên một tiếng xuống phía dưới:



"Lão Thất, ta đã về."



Đứng ở trong vườn rau xanh, Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhì, thoáng lộ vẻ mỉm cười, nói:



" Lục sư huynh, làm sao huynh lại nhanh chóng trở về như vậy? Chỗ đó tình hình như thế nào?"



Đỗ Tất Thư vài phần đắc ý , cười nói:



" Ta đã sớm bảo ngươi cùng đi Thông Thiên Phong, ai kêu tự ngươi không chịu đi. Lần này, Tiêu Dật Tài mở ra dị cảnh chắc chắn tốn không ít công sức. Trận thế ngọc trụ cửu cung toát ra cỗ linh lực tuyệt không phải bình thường."



Trương Tiểu Phàm sau khi nghe xong, chậm rãi gật gật đầu, thần sắc cũng không có gì biến hóa. Đỗ Tất Thư suy nghĩ một lát, sắc mặt trịnh trọng lên, nói: "Tuy nhiên lão Thất, hành trình tiến vào dị cảnh này thực có chút khắc nghiệt. Ta ở bên kia nhìn tận mắt, chỉ mới nửa ngày đã có nhiều người liên tiếp thụ thương, bị ném ra ngoài dị cảnh. Tiểu Đỉnh cũng đi dị cảnh, lại không mang theo Đại Hoàng và Tiểu Hôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?"



Trương Tiểu Phàm cười nói: "Trong đám người bị ném ra ngoài dị cảnh có Tiểu Đỉnh?"



Đỗ Tất Thư lắc đầu: "Như vậy thì không có."



Trương Tiểu Phàm mỉm cười nói: "Vậy thì không có việc gì. Tiểu Đỉnh rất thông minh, phân nửa là không có chuyện gì đáng ngại."



Đỗ Tất Thư hừ một tiếng, thoạt nhìn vẻ mặt vẫn có chút lo lắng, nhưng dù sao cũng phải công nhận Tiểu Phàm nói đúng, chỉ phải hậm hừ nói: "Hừ hừ, ngươi cũng thật là bình thản, đợi đến khi có chuyện xảy ra, ngươi lúc đó mới thấy…" Nói rồi mục quang nhàm chán nhìn xuống vườn rau xanh phía dưới, đánh giá một hồi, đột nhiên chú ý một vung, nói: " Này, lão Thất, ngươi nhìn mảnh đất bên cạnh kia đi, mấy cây hạt tiêu lớn sao lại thiếu nhiều như vậy? Ta nhớ lần trước tới đây còn thấy một mảng lớn đỏ rực. Lần này sao lại mất nhiều như thế được. Ta nhớ hai ngày nay chúng ta có ăn món ớt xào nào đâu?"



Trương Tiểu Phàm cứng người, lập tức nở nụ cười ha hả hai tiếng, nhìn Đỗ Tất Thư nói: "Lục sư huynh, huynh sao lại phân tâm vì mấy chuyện nhỏ như vậy, nếu sư phụ sư nương còn sống, chỉ sợ lại mắng huynh cho xem."



"Đệ, nói cái gì đó?" Đỗ Tất Thư nhất thời liền bị lời nói của hắn làm cho xấu hổ.



Đỗ Tất Thư đứng dậy bỏ đi, trong miệng nói: "Ta đây không phải có lòng tốt trở về nói cho ngươi biết, sợ là cũng chỉ có ta mới nhớ đến ngươi. Tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh bọn họ đều ở lại trên Thông Thiên Phong xem náo nhiệt, đến giờ còn chưa chịu trở về."



Trương Tiểu Phàm đứng ở vườn rau cười cười, không có trả lời, Đỗ Tất Thư cũng không để ý tới hắn, xoay người đi, ai ngờ mới đi đến vườn rau bên cạnh, lại thấy hai bóng người cùng đi đến, dáng người thanh lệ xuất trần, là hai người Văn Mẫn cùng Lục Tuyết Kỳ. Đỗ Tất Thư ha ha cười một tiếng, nhìn Văn Mẫn kêu một tiếng "sư tẩu", lại cùng Lục Tuyết Kỳ nói chuyện một hồi, xong lại trực tiếp đi luôn.



Văn Mẫn cùng Lục Tuyết Kỳ giờ phút này thấy Trương Tiểu Phàm đang đừng trong vườn rau, liền cùng nhau đi lại, chỉ là không đợi hai nàng đi tới, Đại Hoàng ở khoảng đất trống đột nhiên ngẩng đầu nhìn, hướng về hai nàng, trong miệng phát ra hai tiếng trầm thấp kêu to, dường như tỏ vẻ không hoan nghênh. Văn Mẫn dừng lại, khẽ nhíu mày nhìn Đại Hoàng, Đại Hoàng lại không hề chú ý tới nàng, hừ hừ hai tiếng, rồi nhảy xuống vườn rau, chạy đến cây đào chỗ Tiểu Hôi, lại lười biếng thoải mái nằm xuống.



Văn Mẫn nhìn về phía Đại Hoàng gắt một cái, rồi nhìn Lục Tuyết Kỳ giọng tức tối: "Con chó đó, từ khi ta tới Đại Trúc Phong đến nay, nó chưa bao giờ có thái độ tốt với ta, thỉnh thoảng còn rống vài tiếng, thật sự làm người ta tức chết mà."



Lục Tuyết Kỳ cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm, mục quang nhìn xuống phía dưới hướng về nam tử bình thường ấy với vẻ ôn hòa, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu. Trương Tiểu Phàm như là cảm thấy gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người Văn Mẫn và Tuyết Kỳ, hướng về các nàng phất phất tay, lộ ra vài phần tiếu ý, sau đó lại ngồi xổm xuống đất, cẩn thận nhổ cỏ, xới đất.



Văn Mẫn liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, chép miệng, thấp giọng nói với Lục Tuyết Kỳ: "Muội nói hắn tại sao lại cả ngày thích thú với những loại rau cỏ trái cây này? Chúng ta ở đây là tiên gia địa giới, cho dù không có linh vật hiếm có, cũng có vài loại kỳ hòa dị thảo. Ngươi xem tên Phong Hồi Phong Tăng Thư Thư đi, hắn làm ra cái Bách Thảo Phổ, ở trong đó ghi hàng trăm loại linh dược, khiến bao nhiêu người phải đỏ mắt đấy."



Lục Tuyết Kỳ mỉm cười, không tỏ thái độ gì, nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, mục quang càng nhìn càng lộ vẻ ôn nhu, nói: "Đây đều là việc mà chính bản thân chàng thích, có gì không tốt? Chỉ cần chàng thích, ta cũng vui mừng cao hứng."
"Chuyện gì thế ?"



Tiểu Đỉnh nhìn xuống, chép miệng, nhẹ giọng nói "Những người này cầm không ít Thanh Mộc lệnh đấy."



Vương Tông Cảnh ngẩn người ra, ngay sau đó quay đầu nhìn lại, quả nhiên chỉ thấy dưới đất, trong vòng người, có không ít người hiện thanh quang, hiển nhiên là dấu hiệu người mang Thanh Mộc Lệnh. Lúc trước hắn vừa tới, liền bị cuộc đấu của Phong Hằng cùng ba người khác hấp dẫn, nhất thời không chú ý tới những thứ này. Lúc này Tiểu Đỉnh nhắc nhở, Vương Tông Cảnh nhìn kỹ một vòng, chỉ thấy ước chừng mười người trên thân tỏa ra sắc xanh. Nhưng nhìn kỹ thang quang trên người dầy mỏng không đều. Trong đó tia sáng nồng nặc nhất là của Quản Cao, xanh như ngọc thúy, hơn xa người khác. Kế tiếp chính là người đứng ở bên cạnh hắn Phong Hằng, tiếp theo chính là Tô Văn Thanh, cuối cùng là kẻ đang cười lạnh đứng ở một bên Đường Âm Hổ, thanh quang trên người so với Quản Cao mờ nhạt hơn không ít, nhưng so với những người khác thì dày đặc hơn rất nhiều.



Ngoài ra, còn có vài thân ảnh hiện thanh quang, bao gồm bốn nam tử tham gia Thanh Vân thí phía sau Quản Cao và hai người phía sau Tô Văn Thanh, trong đó bao gồm cả ca ca của nàng là Tô Văn Khang, trên thân hắn cũng hiện thanh quang nhưng cũng chỉ là tia sáng nhẹ, so với thanh quang trên người Tiểu Đỉnh cũng không khác biệt lắm, hẳn cũng chỉ lấy được một tấm Thanh Mộc Lệnh.



Ánh mắt Vương Tông Cảnh xẹt qua, trong lòng vừa động, đảo mắt nhìn phía sau Quản Cao, nhìn lại Tô Tiểu Liên, chỉ thấy này mặc nhiên đứng đó ở trong đám người. Trên người không có tia sáng, xem ra là chưa lấy được tấm Thanh Mộc lệnh nào.



Giờ phút này ở ngoài sơn động, đông đảo người tham gia khảo thí Thanh Vân mơ hồ chia làm bốn nhóm. Trong đó thanh thế lớn nhất tự nhiên là nhóm Quản Cao, Phong Hằng, nhân số ước chừng chiếm một nửa, đồng thời từ ánh sáng phát ra, cũng là nhóm lấy được nhiều Thanh Mộc Lệnh nhất. Ngoài ra, bên nhóm Tô Văn Thanh cũng có sáu bảy người, thanh mang lóe lên, coi như không tệ. Còn lại hai nhóm, một là Đường Âm Hổ độc lai độc vãng, chỉ có một mình, nhưng trên người thanh quang phát ra, làm cho người khác không dám khinh thường. Nhóm cuối cùng, nhân số cũng không phải ít, chính là nhóm ba người nãy giao đấu với Phong Hằng và đám người bên cạnh. Nhưng giờ phút này Thanh Mộc Lệnh duy nhất đã bị Phong Hằng lấy mất, người người sắc mặt thảm đạm, hiển nhiên đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Người cầm đầu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng tình thế trước mắt, chỉ đành phải oán hận một tiếng.



"Đi!"



Bây giờ còn đứng tại đây, cơ hồ chính là những đệ tử mạnh nhất trong đám người tham gia khảo thí. Đưa mắt nhìn nhóm người thất bại đang nhanh đi xa, trên mặt Quản Cao nét tiếu ý càng đậm, nhưng ánh mắt sắc bén, nhìn về phía Tô Văn Thanh và Đường Âm Hổ, bước lên một bước. Vừa định nói chuyện, bỗng nhiên phía trước nghe tiếng Tô Văn Thanh khẽ cười, mở miệng nói: "Đường sư huynh, Văn Thanh đối với Ích Châu Đường gia đạo thuật xưa nay kính mộ, chỉ hận lúc trước vô duyên quen biết. Hôm nay gặp gỡ, cũng coi như duyên phận, nếu sư huynh có hứng, sau này ra khỏi dị cảnh, có thể tới chỗ Văn Thanh, Văn Thanh nhất định dâng trà tiếp đón."



Ánh mắt âm lãnh của Đường Âm Hổ chợt lóe, nhìn Tô Văn Thanh một cái, ngày sau đó nhìn về Quản Cao và những người phía sau hắn. Đằng trước, Quản Cao khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Tô Văn Thanh, hiện lên nét kỳ lạ. Chốc lát, liền thấy Đường Âm Hổ bỗng nhiên tỏ vẻ lạnh lùng, liền cười ha ha một tiếng, đi tới chỗ Tô Văn Thanh, nói: "Tô sư muội khách khí quá, nếu đã có lòng như vậy, ta nhất định phải quấy rầy một phen". Y vừa nói, vừa vô tình hay cố ý, đi tới kế bên Tô Văn Thanh. Sau đó từ từ xoay người lại, cùng Tô Văn Thanh đứng sóng vai, đối mặt với Quản Cao, Phong Hằng.



Chúng nhân phía sau Quản Cao sắc mặt nhất thời chìm xuống. Còn trong nhóm Tô Văn Thanh, đám người Tô Văn Khang lại lộ vẻ mặt vui mừng



Quản Cao nhìn kỹ Tô Văn Thanh một cái, suy nghĩ một chút, liền lộ ra vẻ tươi cười, bước lên một bước nói: "Tô sư muội, thường ngày bọn ta cũng coi như quen biết. Tuy nói lần này vì Thanh Mộc Lệnh mà tranh giành, nhưng ngày sau hơn phân nữa cũng là đồng môn. Ta thấy, chi bằng mọi dĩ hòa vi quý, giữ cho nhau chút ít mặt mũi đi."



Tô Văn Thanh mỉm cười vuốt cằm, dung mạo xinh đẹp. Nhất thời trông như hoa xuân nở rộ, hấp dẫn ánh mặt mọi người, từ từ nói "Quản sư huynh khí độ bất phàm, tiểu muội cam bái hạ phong. Tất cả đều nghe sư huynh an bài."



Quản Cao chân mày cau lại, nhưng ngay sau đó thần sắc lại như thường, nói "Nếu đã như thế, dù gì cửa ra cũng ở chỗ sâu trong sơn động này, chi bằng chúng ta cùng nhau đi vào."



Lập tức không đợi đám ngươi Tô Văn Thanh trả lời, quay người suất lĩnh mọi người đi vào trong sơn động. Đi theo sau hắn Phong Hằng lộ ra vẻ mỉm cười thản nhiên, xa xa nhìn Tô Văn Thanh cùng Đường Âm Hổ chắp tay, ngay sau đó cũng đi theo Quản Cao. Vương Tông Cảnh ẩn nấp ở chỗ cây cao, nhìn Tô Tiểu Liên cũng đi theo mọi người vào sơn động. Sau đó lại thấy ở ngoài Tô Văn Thanh cùng Đường Âm Hổ thấp giọng nói với nhau mấy câu. Đường Âm Hổ mặc dù vẻ mặt có mấy phần kiêu ngạo, nhưng không biết Tô Văn Thanh nói gì, cuối cùng cũng khiến hắn có chút không cam lòng, gật gật đầu. Sau đó tất cả mọi người cùng đi vào sơn động.



Cảnh náo nhiệt ở ngoài sơn động bỗng chốc trở nên vắng lạnh, Vương Tông ảnh cùng Tiểu Đỉnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ từ ngồi thẳng dậy, Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu, nhìn về cái sơn động kia, có mấy phần sắc thái vui mừng, nói "Vương đại ca, bọn họ nói cửa ra ở trong sơn động nơi đây sao?"



Vương Tông Cảnh chau mày, chần chờ một chút, thấp giọng nói: "Ta sợ những người này sẽ mai phục ở trong động, sau đó ngồi yên chờ đợi, một khi có người có Thanh Mộc Lệnh đi qua, bọn họ liền xuất cướp đoạt. Dù sao cửa sơn động chỉ có một, bọn họ căn bản không sợ không có người đến."



Tiểu Đỉnh ngây ngốc một chút, sau đó tức giận nói : "Đáng hận, nếu thế, xem đệ dùng "cái phễu đánh rắm" phun bọn chúng!"



Vương Tông Cảnh liếc mắt đặt tay lên vai Tiểu Đỉnh đang đùng đùng nổi giận, nói "đừng nóng vội, bọn họ nhiều người, đệ có phun thì có thể phun được bao nhiêu người?"



Vẻ mặt Tiểu Đỉnh đau khổ nói: "Vậy làm sao bây giờ, nếu bọn họ không đi như lời huynh nói, chúng ta chẳng phải cũng không ra được ?"



Vương Tông Cảnh trầm ngâm chốc lát nói: "Đành đợi thôi, nói không chừng sẽ có người tìm tới đây. Để họ đi vào trước xem sao."



Tiểu Đỉnh gật đầu, nói: "Được rồi." Vừa nói, vừa dựa vào một thân cây, mắt nhắm lại, nhìn giống như ngủ rồi. Vương Tông Cảnh lại nghe được tiếng khò khò truyền tới, nhất thời tức cười, nghĩ thầm tên tiểu tử này cũng thật là vô tâm lo lắng, muốn ngủ là ngủ.



Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Đỉnh lúc này lộ ra vẻ an bình mà khả ái, khuôn mặt tròn trịa, không nhịn được đưa tay ra sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn. Hắn khẽ mỉm cười, thu tay về. Trong lòng tính toán, cảm thấy giờ phút này đúng ra sớm đã là đêm khuya yên tĩnh, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía bìa rừng là bầu trời bao la, sắc trời xanh thẳm sáng ngời. Hắn khẽ thở dài, tự nhủ



"Rốt cuộc lúc nào đêm đen mới phủ xuống đây?"