Tru Tiên II

Chương 67 : Song Tinh

Ngày đăng: 11:56 30/04/20




Đêm khuya, khi bầu trời đã lấp lánh những vì tinh tú.



Sau khi Vương Tế Vũ hoàn thành nhiệm vụ tuần tra, lập tức hối hả quay về Vân Hải Thông Thiên Phong, tuy giờ phút này đã là vào khuya nhưng trên Vân Hải đèn đuốc vẫn sáng như bưng, nhất là chín cột trụ lớn phát ra ánh sáng bảy màu, lấp lánh sáng ngời, càng nhìn càng cảm thấy bất phàm. Còn những đệ tử Thanh Vân Môn bảo vệ xung quanh cánh cổng dị cảnh, nhìn lướt qua có thể thấy không hề ít hơn so với ban ngày, rõ ràng Thanh Vân Môn rất quan tâm đến cánh cổng này, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào.



Thế nhưng tâm trí của Vương Tế Vũ cũng chẳng chú tâm vào những điều này, vừa về đến Vân Hải thì nàng đã nhìn về phía cánh cổng dị cảnh với vài phần lo lắng, nào biết không nhìn thì thôi, vừa mới liếc nhìn đã làm dậy lên những hoảng sợ trong lòng nàng. Vốn dĩ buổi trưa lúc nàng ra đi thì số người trọng thương bị ép rời khỏi dị cảnh chỉ mười lăm người mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại thì chỉ thấy trên mặt đất la liệt những người bị thương tích, tuy đại bộ phần đều đã được đệ tử Thanh Vân Môn xử lý, nhìn qua không có gì đáng lo ngại nhưng những tiếng rên la đau đớn vẫn đang vang lên liên tiếp, đếm sơ qua có lẽ cũng khoảng hơn một trăm người.



Vương Tế Vũ chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, trống ngực không ngừng tăng lên, chẳng kịp suy nghĩ đã vội vã chạy đến nơi đó. Đảo mắt nhìn khắp nơi, không ngừng tìm kiếm trong đám người bị thương, vừa lo lắng nàng vừa thầm khấn mình sẽ không nhìn thấy bóng dáng của đệ đệ trong đám người đó. Rất nhanh bộ dạng lo lắng của nàng bên này đã thu hút sự chú ý của những người bên cạnh, chẳng lâu sau, một bóng người tiến đến phía sau của Vương Tế Vũ, thấp giọng nói một câu:



"Vương sư muội, đừng gấp."



Vương Tế Vũ ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy Âu Dương Kiếm Thu đang đứng sau lưng mình, nhất thời nàng vội vã kêu lên: "Âu Dương sư huynh, huynh... huynh có thấy..."



Âu Dương Kiếm Thu nhìn sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch của nàng, thấy rõ được vẻ lo lắng trong đó lập tức ho khan một tiếng, giương tay kéo Vương Tế Vũ đến một chỗ không người gần đó, lúc này mới nhỏ giọng: "Vương sư muội, hãy bớt lo lắng, đừng vội. Lúc sáng khi muội đi ta đã trấn giữ ở nơi này không rời nửa bước, từng đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân bị thương bước ra ta đều nhìn kĩ, thực sự trong đó không có đệ đệ Vương Tông Cảnh của muội."



Vương Tế Vũ "À" lên một tiếng, bàn tay trắng nón khẽ đưa lên môi, trái tim vốn dĩ bị treo lơ lửng trên không cuối cùng đã chậm rãi bình phục lại, thở ra một hơi thật dài, sau đó nàng cảm kích Âu Dương Kiếm Thu: "Âu Dương sư huynh, đa tạ huynh."



Âu Dương Kiếm Thu phẩy tay, nhìn Vương Tế Vũ mỉm cười nói: "Không sao."



Vương Tế Vũ ngẩng đầu nhìn chàng ta một cái rồi chần chờ, tựa hồ có đôi chút lưỡng lự phân vân, một lát sau mới lên tiếng: "Âu Dương sư huynh, nếu như muội nhớ không lầm thì vài canh giờ trước huynh đã có thể về nghỉ ngơi rồi, tại sao vẫn còn ở lại đây?"



Âu Dương Kiếm Thu lơ đễnh, cười nói: "Hôm nay cổng dị cảnh đã mở ra, cảnh tượng này cũng có thể xem là hiếm thấy, những kẻ tu tiên như chúng ta dù thiếu đi một giấc ngủ cũng không sao cả, lại nói huynh biết trong lòng muội còn vương vấn không buông được nên mới quyết định ở lại nơi này quan sát giúp muội một lát, âu cũng là một chuyện tốt."



Đôi má của Vương Tế Vũ không khỏi ửng hồng một chút, nhất thời không biết phải nói gì, trông có vài phần lúng túng, nhưng bộ dạng ấy trong mắt của Âu Dương Kiếm Thu lại trở nên xinh đẹp đến động lòng người, khiến cho trái tim loạn nhịp, bất giác hắn tiến về phía trước một bước, đang lúc muốn nói điều gì đó thì đột nhiên lại nghe thấy những tiếng "Rầm rầm rầm" vang lên liên tiếp truyền ra từ bên trong cánh cổng dị cảnh, cả hai quay đầu nhìn lại thì thấy lại có thêm vài bóng người toàn thân đầy thương tích bò ra từ bên trong cánh cổng ấy.



Trái tim Vương Tế Vũ khẽ nhảy, nhất thời chẳng thể màng đến tâm tư trước đó, vội liếc nhìn Âu Dương Kiếm Thu, nhưng chưa kịp mở lời đã thấy Âu Dương Kiếm Thu mỉm cười nói: "Muội mau đến đó xem đi."



Trong lòng Vương Tế Vũ cảm thấy ấm áp, trong mắt nàng thì vị sư huynh Âu Dương này quả nhiên là chẳng có điểm nào không tốt cả, gật đầu một cái thật mạnh rồi nàng khẽ cắn môi, cất bước chạy đến cánh cổng dị cảnh đằng kia. Âu Dương Kiếm Thu nhìn theo bóng lưng khuất xa của nàng rồi thở dài một hơi, chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng vừa quay đầu đã thấy có vài bóng người đứng ở bên kia Vân Hải, một trong những người đó đang hướng về phía hắn vẫy tay như muốn gọi hắn qua đấy. Hắn cố nhìn thậy kỹ, quả nhiên là ân sư Tăng Thư Thư, đứng ở bên cạnh ân sư là Tống Đại Nhân, đằng sau hai người còn có thêm mấy người nữa, cũng là kẻ hắn đã gặp và quen biết, đều là người thuộc một mạch trước kia của Đại Trúc Phong, cũng được xem như sư đệ của Tống Đại Nhân.



Đúng lúc sư phụ gọi Âu Dương Kiếm Thu cũng không dám tỏ ra sơ suất, vội vàng bước nhanh qua đó, đến trước mặt Tăng Thư Thư. Tăng Thư Thư nhìn hắn một cái, sau đó mới nói: "Tại sao ngươi còn ở nơi này?" nói xong cũng chẳng đợi Âu Dương Kiếm Thu đáp lời, xem ra cũng không muốn nghe lời giải thích của hắn, lại tiếp tục hỏi : "Tình trạng bây giờ như thế nào?"



Khoảng thời gian Âu Dương Kiếm Thu đi theo Tăng Thư Thư cũng không ngắn, giờ phút này trông thấy ánh mắt của Tăng Thư Thư nhìn vào đám người bị thương bên ngoài cổng dị cảnh thì trong lòng liền biết rõ ông ta muốn hỏi cái gì, lập tức thấp giọng: "Hồi bẩm sư phụ, cho đến bây giờ thì số người bị loại khỏi dị cảnh tổng cộng có hai trăm bốn mươi ba người, trong đó có mười một người bị thương rất nghiêm trọng, số người còn lại bị thương nặng nhẹ không giống nhau, nhưng đều không nguy hiểm đế tính mạng."



Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân nhìn nhau, sắc mặt đều có chút biến đổi, sau một lúc trầm ngâm thì Tăng Thư Thư lại hỏi: "Có ai cầm Thanh Mộc Lệnh ra chưa?"



Âu Dương Kiếm Thu lắc đầu, đáp: "Chẳng có ai cả."



Tăng Thư Thư im lặng một lát, rồi nói: "Ta biết rồi, ngươi hãy đi đi."



Âu Dương Kiếm Thu vâng một tiếng rồi cẩn thận thoái lui, đợi sau khi hắn đi xa thì Tống Đại Nhân mới chau mày nói với Tăng Thư Thư: "Hiện giờ chỉ mới qua một ngày mà số người bị thương đã nhiều như vậy rồi, tranh đấu trong dị cảnh thật quá kịch liệt."



Tăng Thư Thư thở dài,ánh mắt cũng nhìn thoáng qua khe nứt nào đó trong bóng tối, nói: "Ta nghĩ mấu chốt là mãi đến lúc này vẫn không ai lấy được Thanh Mộc Lệnh đi ra, theo lý thì một ngày cũng đủ để ai đó tìm thấy Thanh Mộc Lệnh và phát hiện lối ra chứ... nhưng đến giờ vẫn chưa có ai cầm lệnh đi ra, điều này chỉ có thể nói rõ một điều, là có người đang trông cửa, không cho ai ra ngoài mà thôi."



Tống Đại Nhân hiển nhiên cũng có nghĩ đến chuyện này, tuy sắc mặt không có gì biến hóa nhưng lông mày đã nhíu lại, chậm rãi lắc đầu, một lúc sau mới nói: "quy định lần này quả thật có phần quá hà khắc rồi!"



Tăng Thư Thư thu hồi ánh mắt, hờ hững nói: "Nếu Chưởng giáo sư huynh đã nghĩ như thế thì chúng ta cứ làm theo là được, một khi có điều gì không rõ thì cứ đến hỏi hắn, nhưng bây giờ hắn không trấn giữ ở Ngọc thanh Điện, hắn nói Mãnh Cổ Thần Châu không được rời khỏi động phủ Huyễn Nguyệt quá lâu thế nên đã mang Mãnh Cổ Thần Châu trở lại bên trong động phủ Huyễn Nguyệt rồi!"




Hào quang của thất tinh kiếm quang tán đi, Tiêu Dật Tài bắt đầu hiện thân, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng trên mặt thì đầy vẻ phẩn nộ, kể từ sau khi hắn lên tiếp ngôi vị chưởng giáo chân nhân thì đây là lần đầu tiên bị tà ma ngoại đạo xâm nhập cấm địa Thanh Vân, thậm chí xém chút nữa đã phá vỡ trận thế phòng hộ lấy đi trọng bảo, như thế bảo sao hắn không xuất hiện vẻ kinh sợ chứ...



Ánh mắt của hắn khẽ nhìn về bên trong động, sau khi nhìn thấy Mãng Cổ Thần Châu thì vẻ lo ngại cũng giảm đi không ít, chỉ là trận văn trong động khẩu đã bị Bạch Cốt lão tổ phá vỡ hơn phân nửa. Hắn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng rồi hạ thấp xuống trực tiếp dùng thất tinh kiếm lăng không khắc lại trận văn trên mặt đất, tiếp đó Tiêu Dật Tài vung đạo bào lên rồi nhún người bay ra khỏi cửa hang động, hướng về phía phương hướng Bạch Cốt lão tổ đuổi theo.



Yêu ma ngoại đạo bực này dám can đảm xâm phạm trọng địa Thanh Vân thì tuyệt đối không thể buông tha.



Chẳng qua hắn đuổi theo có phần vội vã rồi, mặc dù đã khắc trận văn mới, Mãng Cổ Thần Châu cũng đã vận chuyển trở lại và phát ra hào quang lập lòe lần nữa nhưng ở phía dưới Mãng Cổ Thần Châu... một khối đá vụn bỗng nhiên run run bị thứ gì đó đẩy ra, sau đó một vòng màu trắng nhợt nhạt hiện lên.... một con bò cạp phủ đầy xương trắng chậm rãi bò lên từ dưới mặt đất.



Dù cho lúc nãy tất cả bạch cốt yêu thú đều tan thành mây khói dưới một kích phẫn nộ của thất tinh tiên kiếm nhưng vì con Bạch cốt tiểu hạt này có thân hình nhỏ bé, lại chui xuống lòng đất nên có thể qua mắt được Tiêu Dật Tài ngay bên trong trận đại chiến kia, lặng lẽ chui xuống phía dưới Mãng Cổ Thần Châu không phát ra tiếng động.



Nếu là lúc bình thường thì xung quanh Mãng Cổ Thần Châu còn có một đạo cấm chế ngọc quyết cuối cùng, con Bạch Cốt tiểu hạt nhỏ bé này một khi tới gần cũng chỉ có thể bị tiêu diệt trong một kích, thế nhưng bây giờ đạo cấm chế cuối cùng kia đã bị hủy trong tay Bạch Cốt lão tổ, mà Tiêu Dật Tài lại đuổi theo quá gấp gáp, chỉ kịp bổ sung lại trận văn mà bỏ quên ngọc quyết nho nhỏ ngày thường không chút khiến cho người ta để mắt này.



Trước mắt, con Bạch Cốt tiểu hạt này đã không còn ai sai khiến, chủ nhân trước kia của nó là Bạch Cốt lão tổ cũng đã chạy trối chết nên khi nhìn vào nó có phần ngỡ ngàng, chỉ chậm rãi bò vài vòng xung quanh Mãng Cổ Thần Châu, cũng chẳng biết nên làm sao mới tốt, cuối cùng nó dứt khoát bò lên châu thân của Mãng Cổ Thần Châu một cách chậm chạp.



Vầng sáng bên trong Mãng Cổ Thần Châu bỗng nhiên léo lên. Có vẻ như nó nhận ra thứ gì đó, vân hà gợn sóng, từ từ vòng qua con Bạch Cốt tiểu hạt này, cũng sau khoảng khắc đó, Bạch Cốt tiểu hạt giống như là nhớ lại sứ mạng ban đầu của mình vậy, bỗng nâng cái mũi tiêm bén nhọn trơ xương phía sau nó lên mà mạnh mẽ đâm vào bên trong thân châu, vừa vặn đâm ngay trên viên đại tinh thứ sáu trong mười viên đại tinh của Mãng Cổ Thần Châu.



Cơ hồ ngay lúc đó, một luồng ánh sáng nhiễm hồng bỗng nhiên phụt ra từ bên trong thân châu, một đường bắn trúng thân thể của con Bạch Cốt tiểu hạt này, nhất thời đem nó đánh thành hai đoạn, bay lên không rồi rơi xuống mặt đất, sau hai cái giãy dụa đã không còn động đậy gì nữa.



Vân hà ẩn đi, hồng quang biến mất, mọi thứ dương như khôi phục lại lúc bình thường, nhưng sau một lát đột nhiên có một đạo tinh quang kì quái phát ra ánh sáng lập lòe bất định bên trong hang động vắng bóng người này.



Phía trên Mãng Cổ Thần Châu, ngoại trừ viên đại tinh thứ mười ở dưới cùng luôn phát sáng thì viên đại tinh thứ sáu ở phía trên nó vừa mới bị con Bạch Cốt tiểu hạt kia đâm cũng bất thình lình phát sáng lên.



Toàn thân Mãng Cổ Thần Châu bỗng giống như khẽ run rẩy một chút, bên trong nó... vân hà cũng phát ra một chút âm thanh giống như tiếng bạo liệt, sau một lát lại từ từ yên tĩnh, rồi không còn động tĩnh khác thường nào nữa. Chỉ có hai viên đại tinh phía trên Mãng Cổ Thần Châu dường như vẫn đang phối hợp với nhau mà không ngừng phát sáng lập lòe, tản mát ra hào quang chói mắt.



Trong dị cảnh.



Tiểu Đỉnh vẫn đang chìm vào giấc ngủ, Vương Tông Cảnh bên cạnh nó cũng dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ liền dứt khoác tìm một cái thân cây để dựa vào, chậm rãi nhắm mắt lại.



Khung trời phía trên trước nay vẫn khoác lên mình màu xanh thẳm chẳng gợn chút vấy bẩn đột nhiên có thêm một vòng u tối, rất nhanh, từ chân trời đàng xa bay đến một đám mây đen kịt, sắc trời dùng một loại tốc độ khiến cho người ta trố mắt kinh ngạc bắt đầu chuyển đen.



Gió, dường như ngày một lớn hơn.



Mây đen tụ lại, điên cuồng mà bao phủ bầu trời phía trên dãy núi, xa xa dường như có tiếng sấm vọng, trông như giông tố sắp nổi lên.



Rặng núi cao to dần dần bị bóng đêm bao phủ nhưng vẫn trầm mặc lặng đứng. Nguồn truyện: Truyện FULL



Mọi thứ vẫn yên tĩnh như vậy, phía trong rừng sâu, ngoại trừ sắc trời chuyển đen thì gió lớn cũng khiến cho cây cối đong đưa kịch liệt một chút, phảng phất như bất cứ thứ gì cũng mang vẻ trầm ổn như lúc ban đầu.



Âm thanh côn trùng trầm thấp nhưng rõ ràng, truyền đến từ một nơi sâu xa không biết tên trong rừng sâu khiến cho cả khu rừng càng tăng thêm một loại mùi vị yên tĩnh, thậm chí là yên tĩnh đến đáng sợ.



Có gió thổi...



Ngay trong khoảng khắc này, Vương Tế Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên thân thể chấn động kịch liệt, hắn mở toang đôi mắt. Cùng lúc đó, phía trên bầu trời đang giăng đầy mây đen cũng nổ lên một tiếng kinh lôi, tiếng sấm ầm ầm truyền đến, có chớp xẹt qua, trong không trung đã ẩn hiện những hạt mưa bụi...