Trúc Mã, Anh Rớt Ngựa Rồi

Chương 13 : Người cậu thích thành tình địch của cậu?

Ngày đăng: 13:39 18/04/20


Kiều Sâm rối rắm thật lâu quyết định thỉnh giáo người có kinh nghiệm ——



Nam Hữu Kiều Mộc: Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử!!!!!!



Nam Hữu Kiều Mộc: giang hồ cấp cứu!!!!!!!!!!!!!!



Nam Hữu Kiều Mộc: mau nói cho tôi biết vì sao tặng người mình thích chocolate nhưng anh ta lại không có phản ứng gì!!



Nam Hữu Kiều Mộc: hơn nữa gần đây rõ ràng mất hứng!!!!! Vì sao!!!!!!!



Nam Hữu Kiều Mộc: mau ra đây!!!! Gặp sắc quên bạn!!!!!



Nam Hữu Kiều Mộc: nếu không ra tôi sẽ nói cho Minh Nguyệt Dạ cậu vẫn thầm mếm y!!!!!!



[ Nam Hữu Kiều Mộc cho Diệp Tử một cái buzz ]



Diệp Tử: hửm?



Diệp Tử: đến nói nghe một chút. [ câu dẫn ][ câu dẫn ][ câu dẫn ][ câu dẫn ]



Nam Hữu Kiều Mộc: QAQ anh không phải Diệp Tử......



Nam Hữu Kiều Mộc: anh làm gì Diệp Tử rồi QAQ



Diệp Tử: [ suỵt ] đang ngủ



Diệp Tử: đến, chúng ta đến tâm sự.



Diệp Tử: Tiểu Diệp Tử có nói với cậu về tôi?



Nam Hữu Kiều Mộc: QAQ anh có thể coi như tôi chưa từng tới không......



Nam Hữu Kiều Mộc: xin chào Dạ đại, Dạ đại tái kiến [ tái kiến ]



Diệp Tử: cậu nói cho tôi Diệp Tử đã nói gì, tôi có thể giải đáp vấn đề kia của cậu. [ mỉm cười ]



Nam Hữu Kiều Mộc: thật sự sao [ đáng thương ]



Kiều Sâm là thật bị làm cho sứt đầu mẻ trán, rõ ràng hết thảy nên chuyển biến theo hướng tốt, kết quả đâu, tâm tình Trình Tư Nam càng ngày càng kém, thường thường nhìn cậu không nói lời nào, mở miệng là nói về cuộc sống yêu đương của cậu, Vệ Thiên Minh thân với Trình Tư Nam như vậy, nói không chừng đúng là có thể có biện pháp.



Diệp Tử: cậu nói trước.



Nam Hữu Kiều Mộc: Diệp Tử nói cậu ta thầm mến học trưởng trung học sau đó học trưởng trung học ra đi còn cậu ta một mực chờ y sau đó học trưởng nhân tra kia trở lại. Để tôi uống miếng nước đã.



Diệp Tử: trong lúc đó em ấy không hề nói chuyện yêu đương với ai?



Diệp Tử: còn có tôi nhìn thấy cậu mắng tôi  [ mỉm cười ]


Trần Nam: Trần Nam, anh gọi là Trần Nam.



Lâm Kiều: Trần —— Nam, Nam ca ca, em gọi là Lâm Kiều. Anh rốt cục cười rồi, lúc anh cười rộ lên tương đối đẹp hơn.



Trần Nam: em biết cái gì gọi là đẹp sao?



Lâm Kiều: ( vặn ngón tay) em biết a, ba ba em nói mẹ em rất đẹp.



Trần Nam: ( cười khúc khích) nam nhân không thể dùng đẹp để hình dung.



Lâm Kiều: mặc kệ mặc kệ, dù sao Nam ca ca chính là đẹp.



Lâm Kiều: Nam ca ca, mau tới đây. Nơi này có tảng đá đẹp nè.



Trần Nam: Kiều Kiều, cẩn thận trơn.



( rào một tiếng)



Lâm Kiều: a...... Nam ca ca......



Trần Nam: Kiều Kiều!



( tiếng cứu người)



Lâm Kiều: Nam ca ca, anh không sao chứ. ( rơi nước mắt)



Trần Nam: khụ... khụ......



Lâm Kiều: chính là thiệt nhiều máu. Oa......



Lâm Kiều: Nam ca ca, anh đừng chết mà...... Oa......



Trần Nam: anh... anh không sao, đi gọi người.



Kiều Sâm che miệng cố gắng không để mình khóc ra tiếng, đó là lần đầu tiên Trình Tư Nam cứu cậu, cũng là một lần cuối cùng cứu cậu, lần cứu cậu đó, lưng Trình Tư Nam bị lưới sắt còn sót lại bên cạnh dòng sông cắt qua, khiến anh nằm viện hơn nửa tháng, bây giờ còn có thể nhìn thấy vết sẹo mơ hồ. Trên người Trình Tư Nam vết sẹo lớn lớn nhỏ nhỏ lưu lại vì cậu, vì cậu đánh nhau, giúp cậu chịu tiếng xấu, còn giúp cậu chịu một bàn tay của ba ba cậu, còn có lần đầu tiên nấu cơm bị phỏng......



Phía sau đều là bọn họ chậm rãi lớn lên, Kiều Sâm xuyên qua kịch bản giống như thấy được bọn họ khi đó, bản thân nghịch ngợm gây sự cùng với đại ca ca đứng bên cạnh mình bộ dạng vui vẻ ổn trọng. Thấy được tiểu thiếu niên trung nhị thời phản nghịch vì tự chứng minh bản thân không muốn chơi cùng Trình Tư Nam nữa, kết quả bị ủy khuất cuối cùng không cần mặt mũi cũng phải quay về tìm Nam ca ca của cậu. Cũng thấy được thì ra chính mình không phải không có được đưa thư tình, mà toàn bộ thư tình đều bị Trình Tư Nam cho dù có ổn trọng nhưng trước mặt người thương cũng sẽ giở trò lòng dạ hẹp hòi kia giấu đi. Thấy được thì ra nam sinh thật cẩn thận thầm mến tiểu ca ca của mình kia đã được tiểu ca ca của mình yêu thầm. Kiều Sâm khóc khóc cười cười, kết thúc câu chuyện, Trần Nam vẫn như cũ chờ đợi Kiều Kiều mỗi ngày chiêu miêu đậu cẩu (trêu hoa ghẹo nguyệt, nhiều chuyện, thích vô góp vui), cho dù Kiều Kiều của anh vĩnh viễn không tim không phổi không thể lý giải tình yêu của anh.”Đồ ngốc, ai bảo em không hiểu.” Kiều Sâm bên khóc bên mắng.



Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.



Thì ra còn có loại phương thức thầm mến bao phủ quanh con người ta giống như không khí của Trình Tư Nam, tự mình gieo vào một loại cảm giác tồn tại, phương thức si hán âm thầm thật sự rất khó hiểu được.



May mắn chính là, người anh thích vừa vặn là chính mình.



Tác giả:



          Tiểu Kiều rốt cục không cần khổ bức yêu đơn phương, thật đáng mừng.