Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 29 :
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
Quay cảnh tình cảm xong, một ngày làm việc của Lục Lăng Hằng kết thúc. Không chỉ có vậy, cảnh quay của anh ở quân khu cũng hết, chuẩn bị về nhà để chuẩn bị cho buổi thử vai “Khương môn phi tương”. Trước khi rời quân khu, Lục Lăng Hằng đi dạo xung quanh một vòng, cáo biệt với mọi người, tuy một tháng nữa Lục Lăng Hằng còn về đoàn làm phim tiếp tục quay tiếp, nhưng lúc đó địa điểm không còn là ở quân khu, chỉ e sẽ rất khó gặp lại các cậu lính.
Xa các diễn viên nhưng một tháng sau còn có thể gặp lại, sau này cũng còn nhiều cơ hội hợp tác, nhưng với các cậu lính thì không như vậy. Lục Lăng Hằng lưu luyến không nỡ xa các cậu lính hồi lâu, Lâm Vũ là một người dễ xúc động, bình thường mắng người hung hăng là vậy, đến khi chia xa vành mắt đỏ hồng: “Anh Lục, sau này chúng ta còn có thể gặp lại không? Đợi em rảnh vào thành, nhất định em sẽ mua tất cả các tác phẩm của anh.”
Lục Lăng Hằng ôm cậu: “Gặp lại sau, có cơ hội nhất định anh sẽ tới thăm cậu. Nhớ số điện thoại của anh nhé, sau này giải ngũ nếu không có việc anh mời cậu làm phụ tá hoặc vệ sĩ, anh mà nổi rồi, nhất định sẽ dẫn cậu cùng đóng phim!”
Một giờ sau, cuối cùng Lục Lăng Hằng cũng chào tạm biệt tất cả mọi người xong, Thẩm Bác Diễn vẫn đang nán lại đoàn làm phim.
Tiền Duyệt giúp Lục Lăng Hằng thu dọn hành lý, hai người đang định đi, Thẩm Bác Diễn nói: “Đúng lúc tôi vào thành, tiện đường tiễn các cậu một đoạn!”
Tiền Duyệt nhất thời thụ sủng nhược kinh: Sao đột nhiên Thẩm nhị thiếu gia tốt bụng như vầy? ! ! !
Lục Lăng Hằng nào dám để Thẩm Bác Diễn tiễn, từ chối ngay tức khắc: “Không cần đâu, có xe công ty tới đón tôi rồi.”
“Vậy à?” Thẩm Bác Diễn hỏi, “Thế xe đâu?”
Lục Lăng Hằng ngó đầu nhìn thoáng qua cổng quân khu, ngẩn người ra. Nửa giờ trước anh thấy xe của công ty đậu đó ở, còn bảo Tiền Duyệt ra chào hỏi nhờ tài xế đợi một chút để anh tạm biệt mọi người, nhưng giờ không thấy xe đâu nữa! !
Lục Lăng Hằng nháy mắt ra hiệu Tiền Duyệt: “Cậu gọi điện thoại hỏi xem!”
Tiền Duyệt đi qua một bên gọi điện thoại cho tài xế, Thẩm Bác Diễn bình tĩnh đứng một bên chờ. Một lát sau, Tiền Duyệt lúng túng quay trở về: “Tài xế nói anh ấy có việc phải đi trước, bảo chúng ta tự nghĩ cách về đi. . .”
Lục Lăng Hằng: “. . .”
Nơi này ở ngoại thành, đến đường anh còn chẳng biết, anh lại không phải quan quân, không thể nhờ xe quân khu đưa anh về, giờ biết về thế nào đây? ! Giỡn đó hả? ! ! !
Lục Lăng Hằng hận không thể vo kịch bản lại rồi tống vào miệng hắn! Đi chết đi Thẩm Tiểu Cẩu! !
Thẩm Bác Diễn cảm nhận được áp suất thấp bên người, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.
Ban nãy Lục Lăng Hằng tạm biệt mấy cậu lính, hắn đi tới tìm Dương Nghiên, hỏi cô trước khi quay phim Lục Lăng Hằng đã nói với cô những gì. Dương Nghiên nói Lục Lăng Hằng kể chuyện quay lại cảnh ăn mì. Thẩm Bác Diễn không rõ Lục Lăng Hằng, cũng không biết Lục Lăng Hằng từng gặp chuyện này thật hay không, nhưng hắn biết Lục Quân Càn, hắn từng nghe Lục Quân Càn nói qua chuyện này.
Một chuyện có thể là trùng hợp, hai chuyện có thể là trùng hợp, nhiều chuyện hơn nữa. . có lẽ cũng có thể chỉ là trùng hợp, chỉ là tỉ lệ trùng hợp này quá cao, khiến người ta cầm lòng chẳng đặng mà nghĩ xa hơn. Thật ra chuyện này có rất nhiều khả năng, có thể là quan hệ của Lục Quân Càn với Lục Lăng Hằng thân thiết hơn hắn nghĩ, Lục Lăng Hằng biết rất nhiều chuyện về Lục Quân Càn, cho nên cậu ta coi chuyện này như chuyện xảy ra với mình để an ủi diễn viên mới, hoặc có thể Lục Lăng Hằng từng trải qua việc đó thật. . . Cũng có thể, đó là linh hồn Lục Quân Càn sống lại.
Tuy rằng khả năng cuối cùng kia thật khó mà tin nổi, tuy rằng hiện tại Thẩm Bác Diễn không dám khẳng định chắc chắn, nhưng hắn không thể cầm lòng mà nghĩ tới khả năng này. Nếu đó là sự thật thì. . . . thật tốt biết chừng nào.
“Bất kể thế nào. . .” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn cất tiếng, giọng trầm trầm, “Nhất định cậu phải hoàn thành chuỗi quảng cáo này!”
Lục Lăng Hằng: “. . .” Rốt cuộc ban nãy Thẩm Tiểu Cẩu nhà ngươi nghĩ cái quái gì vậy? Cái điều kiện tiên quyết ‘bất kể thế nào’ này chui ra từ đâu vầy? ! ! !
Hơn một giờ sau, Thẩm Bác Diễn lái xe đưa Lục Lăng Hằng về nhà. Tiền Duyệt thì vẫn phải tới công ty, Thẩm Bác Diễn tốt tính đột xuất, nói tiện thể đưa cậu ta qua đó. Hành lý của Lục Lăng Hằng không nhiều lắm, anh một mình xách hành lý lên nhà.
Vào phòng, Lục Lăng Hằng mệt rã rời, đang định tắm rồi đi ngủ, đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Anh cầm điện thoại lên nhìn, máy báo một dãy số lạ, anh tiện tay nhấc máy: “Xin chào, ai vậy nhỉ?”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói khàn khàn: “Lăng Hằng à, cháu là Lăng Hằng phải không?”
Lục Lăng Hằng cảm thấy giọng nói này có phần quen tai, nhưng anh không chắc chắn, chần chừ nói: “Chú là. . .”
“Chú là chồng của dì họ cháu, còn nhớ chú không? Hồi cháu còn nhỏ chúng ta từng gặp qua, chú là bố của Quân Càn.”