Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 30 : Di sản
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
– Di sản.
Cha mẹ Lục Quân Càn ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ, anh vẫn luôn sống cùng mẹ, cha anh là Lục Quân đã lập gia đình khác, sau này mẹ anh qua đời, bởi vì tình cảm cha con hai người không sâu đậm cho nên tới giờ vẫn không liên hệ. Ngay cả trong lễ truy điệu của anh, tuy rằng mấy người họ hàng bên đằng nội có tới, nhưng bản thân cha anh thì không.
Cho nên lúc này nhận được điện thoại của Lục Quân, anh dường như không thể tin vào tai mình: “À… Chồng của cô?”
“Lăng Hằng à, dạo này bận bịu gì vậy?” Lục Quân thân thiết hỏi.
Lục Lăng Hằng rất mất tự nhiên. Cha anh đi từ khi anh còn nhỏ, ngay cả hồi anh còn là Lục Quân Càn cũng không thấy Lục Quân thân thiết như vậy: “Cháu đóng phim.”
“Ồ, giỏi giỏi, có tiền đồ giống Quân Càn nhà chú vậy.” Lục Quân hỏi, “Đóng phim có vất vả không? Nhớ chú ý thân thể nghỉ ngơi cho tốt.”
Cảm giác mất tự nhiên của Lục Lăng Hằng càng bộc phát mãnh liệt. Em họ thân với cha mình như vậy sao? Giọng điệu hỏi han ân cần như vậy, đến con trai là anh đây còn chưa được nghe qua bao giờ. Nhưng nếu đúng là thân thiết, từ lúc anh sống lại đến giờ lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên Lục Quân gọi tới, đoạn mở đầu còn rất lạ. Anh không thể làm gì hơn là kiên trì đáp: “Cháu biết rồi. Chú tìm cháu có việc gì ạ?”
“À, có việc muốn hỏi cháu một chút, cháu là ngôi sao, giao thiệp rộng, có biết luật sư nào tốt không?”
“Đúng vậy, trước đó không lâu nó gọi điện cho chú, sớm biết thế này chú đã ghi âm lại rồi! Chú là bố của nó, giờ mẹ nó mất, nó chỉ còn mỗi chú để dựa vào, chú phải làm ra ngô ra khoai chuyện này. Nếu người cháu quen có biết ai, vậy giúp chú tìm một luật sư tốt, chú biết bây giờ cháu rất nổi, mọi người đều biết cháu là em họ Quân Càn, chú nghĩ cháu có thể giúp chú nói ra ngoài, đem chuyện này ra ánh sáng trước giới truyền thông, vạch trần tội ác đáng sợ kia của quỹ từ thiện, để Quân Càn an lòng yên nghỉ.”
Lục Lăng Hằng nghe thấy tiếng răng rắc, tựa như tiếng đốt ngón tay anh vì siết chặt mà vang lên. Giọng anh trở nên lạnh lùng: “Lễ tang của Lục Quân Càn, sao chú không tới?”
“Chú?” Hiển nhiên Lục Quân không ngờ Lục Lăng Hằng đột nhiên hỏi chuyện này, ấp a ấp úng nói, “Lúc đó chú có một số việc, không thể tới được.”
“Vậy sao?” Giọng Lục Lăng Hằng lạnh lẽo không mang theo bất cứ cảm tình gì, “Tiền đã quyên góp lấy lại cũng không hay. Lục Quân Càn để lại không ít di sản, hà tất vì hai chục triệu mà làm thế này?”
“Thằng nhóc này, sao lại nói thế!” Lục Quân nói, “Cháu nói nghe như chú làm thế này là vì tiền vậy, chú làm là để đòi công đạo cho con trai chú! Hai chục triệu, đây cũng không phải con số nhỏ!”
Lục Lăng Hằng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Xin lỗi, việc này cháu không giúp chú được.”
Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây: “Cháu suy nghĩ kỹ một chút xem, khi nào rảnh thì ra ăn cơm cùng chú đi, giờ cháu không biết cái đám người kia ghê tởm thế nào đâu, một khi cháu hiểu rõ tình hình thực tế rồi, nhất định sẽ giúp chú.”
Lục Lăng Hằng đang muốn từ chối, lại nghe thấy Lục Quân nói tiếp: “Phải rồi, giờ cháu đang ở đâu nhỉ? Chú nghe nói hình như cháu ở nhà của Quân Càn? Chú biết mấy ngôi sao nhỏ mới bắt đầu quay phim các cháu rất vất vả, cháu không kiếm được bao tiền, cho nên Quân Càn cho cháu mượn nhà của mình. Chú biết cháu cũng không dễ dàng gì, cháu cứ tiếp tục ở đi không phải lo lắng, hôm nào chú tới tìm cháu gặp một chút.”