Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 37 : Thẩm Bác Diễn là khoai teo trong truyền thuyết?
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
– Thẩm Bác Diễn là khoai teo trong truyền thuyết?
Thẩm Bác Diễn thấy Lục Lăng Hằng tỉnh lại, cũng chẳng phản ứng gì, chép chép miệng, tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp. Tối qua hắn giúp Lục Lăng Hằng thu dọn xong mệt muốn chết, xong xuôi lại tự thẩm, lúc này mặt trời đã lên cao nhưng vẫn chưa ngủ đủ.
Phản ứng đầu tiên của Lục Lăng Hằng là vén chăn lên nhìn, thấy có mặc quần lót, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thở hết, lại nghẹn lại — Bà nó! Đây không phải quần lót của anh!!!
Hai thằng đàn ông trần truồng ngủ trên một cái giường, tối qua còn uống say, người bên cạnh lại si mê ham muốn mình lâu rồi, phản ứng đầu tiên của Lục Lăng Hằng là bọn họ say rượu loạn tính. Anh lộn nhào xuống đất, thấy quần mình vắt trên ghế, vội vã nhảy tới mặc quần vào.
Quay đầu lại, Thẩm Bác Diễn đang dựa vào giường, ngáp dài một cái: “Dậy rồi à?”
Lục Lăng Hằng nhìn hắn đầy cảnh giác.
“Còn nhớ chuyện tối hôm qua chứ?”
Tối qua Lục Lăng Hằng say rượu, đầu giờ vẫn còn đau. Chuyện tối qua anh chỉ nhớ lắt nhắt chứ không rõ vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này. Anh cho rằng Thẩm Tiểu Cẩu lợi dụng lúc mình say rượu mà đè mình, nhưng ban nãy anh linh hoạt nhảy xuống giường mặc quần không thấy khó chịu chút nào. Tuy rằng chưa từng bị giai đè qua, nhưng anh cũng biết hoa cúc bị hành hạ xong không thoải mái được, nếu đối phương thô bạo phỏng chừng còn bị rách, mà dù đối phương có dịu dàng cẩn thận thì nhất định hoa cúc cũng sẽ sưng đau. Trừ phi Thẩm Tiểu Cẩu là giai khoai teo, nếu không thì có nghĩa anh không bị xâm phạm.
Thẩm Bác Diễn mò chai nước Evian bên đầu giường uống một ngụm, lầm bầm nói: “Tối qua hành tôi mệt chết đi được. Cậu không nhớ cái gì thật sao?”
Lục Lăng Hằng như bị sét đánh, không thể tin trợn to mắt. Sáng sớm tỉnh dậy thấy cảnh này, nhìn thế nào cũng giống như đã có chuyện xảy ra, giờ Thẩm Tiểu Cẩu kêu mệt, chẳng lẽ là anh đè Thẩm Tiểu Cẩu?! Chẳng lẽ Thẩm Tiểu Cẩu là thuần 0 sao?!
Thẩm Tiểu Cẩu thấy đầu Lục Lăng Hằng chợt phát sáng như đèn nê ông, tưởng là anh nhớ tới đoạn nói chuyện tối qua. Hắn vốn định nhân lúc Lục Lăng Hằng thần trí không rõ dụ dỗ nói ra, không muốn vạch trần thân phận nhanh như vậy, việc này cũng không tốt lắm. Hắn thở dài, rời giường mặc quần áo, không ngờ mắt Lục Lăng Hằng trợn to hơn.
“Anh không sao sao?” Hành động của Thẩm Bác Diễn như này, không giống như vừa bị cái kia…
Thẩm Bác Diễn chẳng hiểu mô tê gì: “Tôi làm sao?”
Lục Lăng Hằng: “……”
Lục Lăng Hằng vội vã cáo từ, như gió mà rời khỏi nơi ở của Thẩm Bác Diễn.
Vịt luộc vào bát rồi nhưng lại không dám ăn, giờ vịt bay đi rồi, nhưng tâm tình Thẩm Bác Diễn vẫn rất tốt, vừa ăn sáng vừa cao hứng ngâm nga. Hắn vừa ăn vừa gọi điện thoại cho ekip quảng cáo, để họ lập tức gửi toàn bộ cảnh quay quảng cáo chưa biên tập, bao gồm tất cả những cảnh bỏ đi không sử dụng cho mình, định bụng bổ sung thêm vào bộ sưu tập fanboy.
Hắn thế mà bắt Lục Quân Càn múa cột cho mình, tuy rằng ngẫm lại mình đối xử với Lục Quân Càn như vậy có chút kinh hồn bạt vía, nhưng nói tóm lại, cảm giác này đúng là —— sướng muốn chết!!!
Lục Lăng Hằng ra khỏi tiểu khu, nhanh chóng bắt xe về nhà. Anh ngồi trên xe, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng tâm tư vẫn còn ở nơi ban nãy.
Sao lúc nãy Thẩm Bác Diễn gạt anh, anh lại không tức giận? Giờ ngẫm lại vấn đề này, chính anh cũng thấy kì quái.
Trước kia bởi vì lý do sức khỏe, nên từ nhỏ tới giờ anh là một người tương đối cấm dục. Anh chưa từng yêu đương nghiêm túc, nhưng cũng rất đào hoa. Lúc mới chân ướt chân ráo vào giới giải trí, sớm chiều ở chung với nữ chính, trai xinh gái đẹp ngày nào cũng thảo luận diễn cảnh tình cảm, khó tránh khỏi nảy sinh hảo cảm, thậm chí cũng đã xác định quan hệ bạn trai bạn gái. Nhưng phim vừa kết thúc, bởi vì công việc mà hai người lập tức xa nhau, bạn gái lại yêu nam chính dễ nhìn trong phim mới, mà nữ diễn viên hợp tác cùng cũng bắt đầu lấy lòng anh. Sau này anh mới hiểu, hình thức ở chung này căn bản không phải là yêu đương, chỉ có thể coi là giải sầu tịch mịch. Tình cảm trong giới giải trí biến hóa khôn lường, đôi khi không phải là quy tắc ngầm mà là mọi người đều quá tùy tiện, chuyện như vậy xảy ra một hai lần, chính anh cũng thấy phiền, hơn nữa lúc mới bắt đầu công ty cũng không thích anh yêu đương, để anh có thể chuyên tâm công tác, cho nên anh cũng không ‘yêu’ nữa. Sau này quay phim thể nghiệm bách vị nhân sinh thấy hay ho, nhưng ra ngoài đời lại khác, nếu dính dáng quá sâu tới chuyện yêu đương ngược lại sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, thế nên anh quyết định đợi đến năm ba mươi lăm tuổi, khi đó tìm một người bình thường sống cùng nhau, cũng không phải vì ái tình, tình yêu oanh oanh liệt liệt cỡ nào anh đều đã được trải nghiệm qua trong phim, chỉ là vì muốn có một người bên cạnh, không muốn quá cô đơn mà thôi.
Mà người kia, anh chưa từng nghĩ sẽ là Thẩm Bác Diễn. Bởi Thẩm Bác Diễn không phải người bình thường, không phải một người hoàn toàn không góc cạnh có thể thích hợp với anh như anh tưởng tượng.
Song khi anh hiểu lầm mình và Thẩm Bác Diễn xảy ra quan hệ, anh lại không hề tức giận. Tưởng tượng một chút nếu như người say rượu loạn tính với anh là người khác, dù cho có là diễn viên nữ từng hợp tác với anh, là đạo diễn hay là người đầu tư, thậm chí là Mã Du, anh cũng đều thấy phản cảm. Nhưng sao với Thẩm Bác Diễn lại không có cảm giác đó?
Lục Lăng Hằng phiền não cào đầu. Không được, không được, nghĩ nhiều làm gì chứ! Tuy rằng trước mặt anh thoạt nhìn Thẩm Tiểu Cẩu như con cún lông vàng ngoan ngoãn, nhưng thực tế bản chất Thẩm Tiểu Cẩu là sói! Mà nếu không phải sói thì cũng là con Husky phiền phức! Có đánh chết anh cũng không muốn yêu đương với Husky!!!
Bên kia, Thẩm Bác Diễn sung sướng ăn xong bữa sáng, lại bắt đầu mở điện thoại xem lại kiệt tác của mình, đang lúc cười ha hả không ngừng, hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Anh đây.”
Thẩm Bác Diễn vội vàng đi ra mở cửa, ngạc nhiên nói: “Anh, sao anh lại tới đây?”
.o.