Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 39 : Ghen
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
– Ghen.
Một anh giai cao mét tám lăm nói muốn diễn dân nữ bị ác bá đùa giỡn, Lục Lăng Hằng kinh hãi. Nhưng so với Lục Lăng Hằng, đạo diễn Trương Khôn còn giật mình hơn.
“Bộp!” Kịch bản thử vai trong tay Trương Khôn lại rơi xuống đất một lần nữa.
Trong lòng Trương Khôn, Thẩm nhị thiếu gia là một người bụng dạ khó lường, chỉ với những người hắn để ý mới có vẻ hòa nhã, còn những người không vào mắt hắn, dù cho có dán mặt nóng vào cái mông lạnh, cùng lắm hắn cũng chỉ thả một cái rắm lạnh băng đáp lại. Hơn nữa có thể lọt mắt hắn cũng không phải chuyện đơn giản, nữ diễn viên xinh như hoa trong đoàn làm phim dụ dỗ hắn, chưa tới mười phút đã khóc lóc thảm thiết chạy về.
Cho nên một đại thiếu gia như vậy, lần này chủ động muốn xem thử vai Trương Khôn đã rất kinh ngạc. Nhưng mấy thiếu gia nhà có tiền muốn lĩnh hội công việc khác một chút âu cũng là bình thường. Thế nhưng nghe thấy Thẩm Bác Diễn nói muốn diễn phụ Lục Lăng Hằng, còn là diễn dân nữ… Tảng băng sơn trong lòng Trương Khôn liền sụp đổ.
Thẩm Bác Diễn mặc kệ người khác giật mình: “Chuẩn bị xong thì bắt đầu đi.”
Tuy biết Thẩm Bác Diễn cố ý gây phiền phức cho mình, nhưng Lục Lăng Hằng vẫn nhẫn nhịn. Anh coi như đây là một đề thi trong buổi thử vai, một diễn viên chuyên nghiệp sao có thể nói không với giám khảo được? Đừng nói là dân nữ, dù Thẩm Bác Diễn có diễn một kỹ nữ, đóng cảnh gian dâm cùng Lục Lăng Hằng cũng chơi.
Nếu Thẩm Bác Diễn diễn dân nữ, vậy trợ lý của đạo diễn Trương đành phải diễn ác bá, cùng nhau làm vai phụ cho Lục Lăng Hằng diễn chính.
Tiểu trợ lý đáng thương nhìn Thẩm nhị thiếu gia cuồng bá lạnh lùng trước mắt, do do dự dự nắm vai hắn. Thẩm Bác Diễn nhướn mi: “Diễn nhanh lên, sao thiếu chuyên nghiệp như thế? Lát nữa diễn viên diễn không tốt viện lý do cậu cũng diễn như thế thì làm sao?”
Tiểu trợ lý sắp rớt nước mắt, ngẩng đầu lên giơ tay nắm cằm “dân nữ” cao hơn mình một cái đầu, run giọng nói: “Ây dà~~~ cô nương nhà ai đây~~~ dáng dấp không tồi nha~~~”
Lục Lăng Hằng đứng bên tường, len lén liếc mắt.
“Buông.” Thẩm Bác Diễn lườm mắt nhìn, giọng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén.
Thẩm Bác Diễn nghiêng đầu, mỉm cười với Lục Lăng Hằng: “Chắc Tiểu Lục cũng nghĩ vậy phải không? Tôi nhớ trước kia cậu hay làm thế mà?”
Nhất thời Lục Lăng Hằng có dự cảm chẳng lành. Té ra nãy giờ Thẩm Bác Diễn cố ý gây rối là để lót đường trải chiếu cho vụ này sao?! Để anh dẫn hắn nhập vai?! Đùa đó hả, người này cố ý quấy rối, sao anh có thể chỉ hắn được?! Nếu không qua được cửa này chỉ sợ buổi thử vai ngày hôm nay sẽ không kết thúc được!!
“Đạo diễn Trương à, ông ngàn vạn lần đừng nghĩ diễn viên tôi đề cử là thích hợp sử dụng nhất, tập đoàn chúng tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để đầu tư vào bộ phim này chính là bởi mong được hồi báo cao nhất, phim quay nhất định phải thật tốt! Cho nên diễn viên cũng phải tuyển chọn kỹ càng! Chỗ nào làm không đủ thì phải bù đắp vào chỗ ấy, ông thấy tôi nói vậy có phải không?”
Trương Khôn nào dám phản bác, Thẩm Bác Diễn nói cái gì thì ông gật đầu cái ấy: “Đúng đúng đúng, Tiểu Lục à, đúng là ban nãy cậu làm chưa tốt, chúng ta thử lại một lần nữa đi.”
Thẩm Bác Diễn thấy Trương Khôn lên tiếng, mỉm cười, ngoắc tay về phía Lục Lăng Hằng: “Đên đây, trước tôi từng thấy cậu giảng giải cho Dương Nghiên, làm con gái nhà người ta đến bây giờ vẫn còn quan tâm tới cậu. Cậu cũng khuyên bảo giảng giải cho tôi đi.”
Gần đây Thẩm Bác Diễn quan tâm nhất cử nhất động của Lục Lăng Hằng, bao gồm cả weibo của anh. Hôm đó ở phim trường Lục Lăng Hằng khuyên bảo Dương Nghiên xong, cô gái kia liền nhớ thương Lục Lăng Hằng, mỗi lần Lục Lăng Hằng đăng weibo, Dương Nghiên đều phải nhắn lại một tiếng, hết quan tâm gần đây Lục Lăng Hằng thế nào, lại dặn dạo này trời lại nhớ mặc ấm một chút. Dương Nghiên là người mới, “Đao phong” là bộ phim đầu tiên cô đóng, bởi trước đây chưa từng đóng phim nên không ai biết cô là ai cả, cũng bởi vậy nên cũng khá lớn mật, không sợ bị người khác nhìn thấy nảy lên tin đồn. Thẩm Bác Diễn vào weibo cô ta xem, thấy cô ta tìm được nhà hàng ngon nào đều nói với Lục Lăng Hằng, hẹn anh khi nào rảnh rỗi cùng đi ăn cơm. Những cái này thì quên đi.. dù sao Thẩm Bác Diễn cũng thấy toàn là Dương Nghiên chủ động, Lục Lăng Hằng thường không trả lời hoặc trả lời lấy lệ, nhưng buổi tối hôm trước Lục Lăng Hằng uống say qua đêm ở nhà hắn, nửa đêm điện thoại Lục Lăng Hằng rung, hắn cầm máy lên nhìn thoáng qua, cũng không phải hắn có ý rình coi, chỉ là điện thoại không khóa nên có thể nhìn thấy nhắc nhở tin nhắn, Dương Nghiên đột nhiên nhắn tin “Ngủ ngon nhé” qua, ba chữ “Ngủ ngon nhé” này khiến Thẩm Bác Diễn giận vô cùng! Té ra hai người quay phim xong còn vụng trộm liên lạc! Muốn phim giả tình thật sao?!!!
Kiếp trước tuy nói Lục Quân Càn giữ mình trong sạch, nhưng số ong bướm đào hoa bên người cũng khiến Thẩm Bác Diễn nát tâm, trai gái trong ngoài giới giải trí trước sau tiếp cận chưa khi nào là yên tĩnh, Lục Lăng Hằng lại là người thích duy trì hình tượng thân thiện, ngược lại cũng không phải vì anh thích có quan hệ ám muội với người khác, sau tất cả anh vẫn là một ngôi sao lớn, chỉ là anh không muốn đắc tội với người khác, nên cũng không từ chối, chừa cho người ta con đường lùi, khéo léo biểu thị một chút để đối phương thức thời tự lui, còn ai mặt dày không chịu nổi sống chết bám theo mông anh, anh cũng chỉ đành hùa theo. Thẩm Bác Diễn chính là cái người da mặt dày nhất kia, thường xuyên uống giấm chua lết qua ngày. Thật không ngờ, Lục Quân Càn vừa sống lại, vừa quay một bộ phim đã lại dụ ong bướm tới!!!
Chuyện này đúng là Lục Lăng Hằng rất oan uổng. Diễn viên đóng phim đâu để ý thực tế thế nào, có diễn viên vì quay phim mà học hát học nhảy, có diễn viên lại học hút thuốc uống rượu, như vậy mới có thể vào vai tốt. Diễn viên quay phim tình cảm cũng phải động chân tình với đối phương, việc này cũng không thể trách Lục Lăng Hằng. Mới đầu Dương Nghiên là một người rất hướng nội, không ngờ từ từ hâm nhiệt, đến lúc nóng lên rồi thì có thể bỏng rát. Nhưng dù sao cô gái này cũng có phần rụt rè, cô cũng không tỏ tình, chỉ không ngừng ám chỉ với Lục Lăng Hằng, hy vọng có thể khiến Lục Lăng Hằng rung động rồi chủ động mở miệng. Lục Lăng Hằng không ngốc, anh hiểu ý tứ của Dương Nghiên, nhưng anh không thích làm con gái nhà người ta mất mặt, huống hồ con gái là sinh vật mỏng manh dễ vỡ, cho nên anh không thể làm gì hơn là không bày tỏ thái độ gì trước hành động lấy lòng của cô, mong cô sớm hiểu rồi tự lui. Không ngờ Dương Nghiên rất có nghị lực, mấy tuần này cô nhắn tin chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ cho anh, thật ra anh chưa từng trả lời.
Thẩm Bác Diễn cũng biết không có khả năng Lục Lăng Hằng coi trọng Dương Nghiên. Kiếp trước có mỹ nhân gì mà anh chưa từng thấy qua, một cô bé phổ thông như vậy sao có thể lọt vào mắt anh. Nhưng dù có vậy thì Thẩm Bác Diễn vẫn cứ giận, ôm một bụng đầy giấm chua.
Hắn nói: “Diễn viên chuyên nghiệp như cậu, chút việc nhỏ này khẳng định không thành vấn đề. Tới đây đi, khuyên bảo cho tôi, để tôi nhìn biểu hiện của cậu một chút.”
Đạo diễn Trương Khôn là một người thức thời biết quan sát nét mặt, ông thấy Thẩm Bác Diễn nhìn Lục Lăng Hằng, vội vàng đứng lên nhường vị trí của mình lại: “Tiểu Lục ở lại tâm sự với Thẩm tổng đi.” Sau đó ra hiệu cho trợ lý, hai người rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng.