Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 66 : Tài khoản weibo khác

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


– Tài khoản weibo khác.



Hai người vừa về đến nhà, Tiểu Công Cẩu lập tức vẫy đuôi chạy tới lấy lòng.



Lục Lăng Hằng cởi áo khoác ném lên ghế sô pha, hầm hừ tức giận nói: “Tiểu Công Cẩu, cắn chết bọn chúng đi!”



Tiểu Công Cẩu thông minh đột xuất, hiểu được lời chủ nhân, lập tức nhe răng trợn mắt, nếu Trương Minh Tước ở đây thật, nhất định bạn sẽ nhào tới cắn.



Lục Lăng Hằng xoa xoa đầu Tiểu Công Cẩu, không ngừng mắng chửi: “Mày nói xem tên kia có đểu hay không cơ chứ? Người như thế mà còn có fans được, đảm bảo đám fans kia mắt mù hết cả rồi! Hừ! Mê que thịt xiên ngoài đường so ra còn hơn mê cái tên giời đánh đấy!”



Tiểu Công Cẩu: “Gâu!!”



“Nhạc Hinh Ngọc cũng não tàn nốt, lại còn tạo scandal cùng tên ấy, giúp hắn giải quyết mấy việc rối rắm làm cái gì cơ chứ?! Cho hắn đi chết đi!!”



Tiểu Công Cẩu: “Gâu!!”



Thẩm Bác Diễn đứng bên cạnh cười ha hả. Ban nãy ở công ty, Lục Lăng Hằng vẫn còn bình tĩnh lắm, vui buồn gì đều không thể hiện ra mặt. Anh vốn là như vậy, với người ngoài luôn cẩn thận, nhưng về nơi riêng tư một cái, anh chẳng khác gì người thường cả, vui thì cười, giận thì mắng. Hắn thích nhất dáng vẻ này của Lục Lăng Hằng, nhất là khi anh tháo mọi lớp ngụy trang xuống trước mặt hắn, người khác không thể thấy được mặt ngoài nam thần của anh, chỉ hắn mới có thể thấy được.



Phát tiết hết bực dọc trong lòng xong, Lục Lăng Hằng để Tiểu Công Cẩu tự chơi một mình, bắt đầu bàn bạc sách lược đối phó.



Nếu Lục Lăng Hằng là một người mới, nhất định lúc này anh sẽ không cầm lòng được muốn làm sáng tỏ chuyện giữa anh và Nhạc Hinh Ngọc, không cần biết khán giả có tin hay không, anh chỉ biết mù quáng nói ra sự thật. Nhưng giờ anh đã lăn lộn trong cái giới giải trí này gần mười năm, loại chuyện này từng thấy không ít, nói thật thì sao, không ai tin một lời nói suông, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ, cuối cùng có khi còn bị người ta mắng là thằng đểu dám làm nhưng không dám chịu. (Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: muốn gán tội cho người khác thì không sợ không tìm ra lý do)



“Dời trọng tâm câu chuyện khỏi em và Nhạc Hinh Ngọc.” Lục Lăng Hằng nói, “Đánh vào phương diện khác để đảo chiều dư luận.”



Thẩm Bác Diễn gật đầu liên tục. Chuyện này không cần Lục Lăng Hằng nói hắn cũng hiểu, tuy hắn không phải nghệ sĩ, nhưng làm fan não tàn nhiều năm như vậy, cũng coi như một người chạy quanh giới này, hơn nữa gia đình hắn làm buôn bán, chuyện này so với Lục Lăng Hằng hắn còn hiểu rõ hơn.



Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức định ra phương hướng tấn công —— chính là nhằm vào kẻ gây họa này.



Dư luận rất qua quýt cộc cằn, một việc xảy ra, phản ứng đầu tiên của họ là đoán xem chuyện này ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu. Bên xấu có nỗi niềm khó nói gì, họ không quan tâm, bên tốt làm vậy được nhu cầu lợi ích gì, họ chẳng thèm đếm xỉa. Phán đoán xong rồi lập tức xếp thành hàng, nâng kẻ tốt lên trời, kẻ xấu thì giẫm chết. Giờ cục diện thế này, một đôi uyên ương nồng thắm, bên nhà gái đột nhiên xuất hiện người thứ ba, không nghi ngờ gì nữa, bên xấu ở đây chính là nhà gái lẳng lơ và kẻ thứ ba không biết biết xấu hổ chen chân vào, dựa trên lập trường này, dù Trương Minh Tước có không bày thêm trò, dư luận vẫn sẽ tự coi hắn thành hình tượng “Người bị hại bị phản bội”, “Chàng trai thâm tình”. Nhưng nếu sự thật không như vậy thì sao? Nếu nhà trai là một tên đốn mạt tội ác tày trời, là một ngụy quân tử hở ra là trút giận lên nhà gái, mà người chen chân kia thật ra chỉ là kẻ qua đường trông thấy nhà gái bị ức hiếp không chịu được vươn tay ra hành hiệp chính nghĩa thì làm sao?
“Anh mau tới mà xem, tài khoản này của Trương Minh Tước đúng là không thể tin được!” Hai mắt Lục Lăng Hằng nhìn thẳng, “Cái tên này đúng là điên rồi!”



Thẩm Bác Diễn thu điện thoại đi tới trước máy tính nhìn, đọc mà giật cả mình.



Đây là một tài khoản khác của Trương Minh Tước, cũng là nơi hắn phát tiết bực dọc, rất ít người theo dõi, còn người hắn theo dõi là mấy hot girl ngoài giới giải trí. Cả trang đều là mấy lời mắng chửi khó nghe, phô hết nội tâm u ám của hắn ra ngoài.



“Cái đồ họ Nhạc ngu dốt kia, nhìn cái mặt thôi đã thấy ngán, đậu xanh! Nếu không phải vì tiền thì ai thèm thích cô cơ chứ?!”



“Cái tên tiểu bạch kiểm họ Lục kia.. con bà nó đạo đức giả quá.”



Tuy chỉ là một tài khoản nhỏ, hắn cũng không chỉ mặt gọi tên, thường dùng họ hoặc tên viết tắt để chỉ, sợ bị người khác phát hiện ra. Nhưng chỉ cần có ý, nhìn một chút liền biết người hắn mắng là ai.



“CYM ông mù à mà chọn cái tên ngốc SF kia, hay là bởi kỹ năng giường chiếu của SF tốt?” Thẩm Bác Diễn đọc lên, tò mò hỏi, “CYM và SF là ai?”



Lục Lăng Hằng suy nghĩ một chút, đáp: “Chắc là đạo diễn Trần Hữu Dân và Tôn Phương.” (Trần Hữu Dân: Chen You Min; Tôn Phương: Su Fang)



“Ha ha!” Thẩm Bác Diễn vỗ đùi cái bốp, “Thảo nào Tôn Phương lại nói cho anh cái này.”



Hai người lướt xem wiebo một hồi, tuy rằng Trương Minh Tước rất cẩn thận không đăng ảnh chụp, nhưng nhìn tương tác qua lại của hắn với vài cô gái bên ngoài, cùng với địa chỉ check in trên weibo, những cái này là chứng cứ chứng minh weibo này là của hắn.



Thẩm Bác Diễn lập tức gọi điện thoại: “Để anh tìm người phân tích weibo này đã.”



Lục Lăng Hằng ngồi yên trước máy tính một lúc, mở weibo mình lên. Trên thanh thông báo ở bên phải có hơn ngàn vạn tin báo, anh cũng lười xem, viết một weibo rồi gửi đi.



“Tôi với chị Nhạc chỉ là bạn bình thường. Hê hê.”



Weibo vừa được đăng, trong nháy mắt con số thông báo lại tăng điên cuồng, anh đóng trình duyệt web đi. Chắc giờ mọi người đều đang mắng anh, không vấn đề gì, mai đợi xem kịch vui.