Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 89 : “Ta biết em nông sâu, em biết ta ngắn dài.”
Ngày đăng: 07:14 19/04/20
– “Ta biết em nông sâu, em biết ta ngắn dài.”
Bởi vai Nghiêm Bảo Nhi trong “Bảo nhi” mà Lục Lăng Hằng đóng là một kẻ ngốc, trước đó lại chưa từng có kinh nghiệm diễn các nhân vật tương tự, mà lịch làm việc của anh kín mít, cho nên Thẩm Bác Diễn sai người tìm một người có tính cách tương tự với nhân vật Nghiêm Bảo Nhi về đoàn phim, người nọ tên là Tư Tư, bị thiểu năng trí tuệ, sớm chiều Lục Lăng Hằng ở chung với Tư Tư, quan sát cử chỉ, nét mặt của cậu ta để học tập, chuẩn bị cho “Bảo nhi”.
Không bao lâu sau, “Đại võ lâm” đóng máy.
Sau khi “Đại võ lâm” đóng máy, quản lý đoàn phim “Hôn quân” cố ý dành cho Lục Lăng Hằng một khoảng thời gian trống, cho các diễn viên khác quay trước, để Lục Lăng Hằng tới trại trẻ mồ côi và viện của những trẻ em bị thiểu năng trí tuệ để sinh hoạt cùng, tìm cảm giác để quay phim.
Anh phải đồng thời chuẩn bị cho hai bộ phim, còn đều là vai chính, dù Lục Lăng Hằng có kinh nghiệm đi chăng nữa, cũng khó tránh khỏi xảy ra chút vấn đề.
Sau khi anh quay về từ trại trẻ mồ côi, vấn đề này liền xuất hiện.
Đạo diễn Quách Xuyên bảo Lục Lăng Hằng đóng một cảnh Ly say rượu chìm vào tửu sắc, mời vài diễn viên múa vào nhảy múa trong cung điện, Lục Lăng Hằng ngồi trên đại điện, vừa uống rượu vừa lắc lư cùng các cô gái.
Một vũ nữ ngồi xuống bên người Lục Lăng Hằng, cầm bầu rượu lên rót một chén, nũng nịu nói: “Hoàng thượng, người uống một chén đi.”
Lục Lăng Hằng cười nói: “Mỹ nhân, nàng đút cho ta uống đi.”
Vũ nữ cầm chén rượu bằng động tác lan hoa chỉ, đưa tới trước mặt Lục Lăng Hằng. Lục Lăng Hằng uống chén rượu trên tay cô, nhưng thật ra rượu là nước sôi.
“Cắt!” Đạo diễn Quách Xuyên từ sau máy theo dõi đi ra, khó xử nói: “Tiểu Lục, để tôi nói với cậu về cảnh này!”
Lục Lăng Hằng cũng cảm thấy trạng thái ban nãy của mình không tốt, vì vậy nghe lời đi tới.
Tính tình đạo diễn Quách Xuyên tương đối ôn hòa, cân nhắc đắn đo mà nói: “Tiểu Lục, tôi thấy cảnh này, cách diễn của cậu không hợp lý.”
Lục Lăng Hằng đỡ trán: “Quá ngu đúng không?”
“Ái phi.” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn nắm lấy tay Lục Lăng Hằng, thâm tình mà thành tâm nói, ” Ta muốn làm phu thê với em cả đời này, ta biết em nông sâu, em biết ta ngắn dài.” (Ta biết em sắc sâu, em biết ta tốt xấu thế nào!) [1]
Lục Lăng Hằng: “….” Sao câu này nghe tình thú vậy?!
Náo loạn với Thẩm Bác Diễn một hồi, Lục Lăng Hằng lại tiếp tục nghiên cứu nhân vật. Anh phải diễn hai nhân vật hoàn toàn bất đồng, cho nên tốn rất nhiều thời gian để tìm cảm giác, lúc quay “Hôn quân” thì phải cố quên hết về “Bảo nhi”.
Lục Lăng Hằng không để ý tới hắn nữa, Thẩm Bác Diễn đành đi làm việc của mình. Hắn bàn chuyện công việc với cấp dưới, đột nhiên một tin nhắn gửi tới, Thẩm Bác Diễn nhìn thoáng qua, vội bật dậy từ trên ghế.
Lục Lăng Hằng đang mải xem kịch bản, cũng không nhận ra Thẩm Bác Diễn có điểm bất thường.
Thẩm Bác Diễn rón rén đi ra ban công gọi điện thoại. Mấy phút sau hắn quay về, nét mặt nghiêm túc.
“Anh quay về một chuyến, tối không ở lại đây được.”
“Sao?” Lục Lăng Hằng mờ mịt ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Thẩm Bác Diễn nhớ lại ban nãy Lục Lăng Hằng cảnh cáo hắn không kể mấy chuyện phiền toái gây ảnh hưởng tới tâm trạng anh, bởi vậy nên chỉ cười cười: “Chuyện làm ăn, xử lý xong anh lại quay về.”
Lục Lăng Hằng gật đầu, không hỏi nhiều nữa, tiếp tục suy nghĩ về cảnh phim.
[1] Câu “Ta biết em nông sâu, em biết ta ngắn dài.” bạn Thẩm dùng từ “thâm thiển” và “trường đoản”.
Từ “thâm thiển” vừa có nghĩa là nông sâu, vừa có nghĩa là sâu sắc.
Từ “trường đoản” vừa chỉ dài ngắn, vừa chỉ điều bất trắc, tốt xấu, đúng sai.