Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 90 : Ngoại tình

Ngày đăng: 07:14 19/04/20


– Ngoại tình.



Trong nhà Thẩm Bác Diễn thật sự xảy ra chuyện, nhưng không phải chuyện làm ăn, mà là cha mẹ hắn cãi nhau. Lúc hắn về tới nhà thì trời đã khuya lắm rồi, những người khác đều đã ngủ, Trâu Tĩnh Tĩnh đen mặt ngồi một mình trong phòng khách.



“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa vào cửa Thẩm Bác Diễn đã hỏi thăm, “Ba đâu rồi?””Ở trên lầu, ngủ rồi.” Trâu Tĩnh Tĩnh âm trầm đứng lên, “Con theo mẹ vào đây.”



Hai người vào phòng, Trâu Tĩnh Tĩnh đóng cửa lại nói chuyện.



Thẩm Bác Diễn chất vấn: “Mẹ lại làm sao vậy? Biết rõ ba đang bị bệnh, mẹ còn cãi nhau ầm ĩ với ba làm gì?” Trước khi về nhà hắn nhận được điện thoại của người làm trong nhà, nói là ông Thẩm tức đến đập hết đồ đạc trong phòng.



Trâu Tĩnh Tĩnh ngạc nhiên nói: “Con hỏi mẹ? Vậy không phải con nói với ba sao?”



“Sao cơ?”



Trâu Tĩnh Tĩnh cau mày ngồi xuống bên bàn trang điểm.



Hôm nay bà cãi nhau với ông Thẩm, là bởi bà ra ngoài ngoại tình bị ông Thẩm phát hiện. Thật ra rất nhiều gia đình đại gia đều như vậy, đàn ông ra ngoài làm loạn, nuôi mười bảy mười tám nhân tình, vợ con trong nhà biết chuyện, đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không ảnh hưởng đe dọa tới địa vị của mình thì sẽ không quản lý. Nhưng đàn ông ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, vợ con ở nhà phòng không gối chiếc, cũng không có mấy người cam chịu như vậy mà có tình nhân bên ngoài, người chồng cũng biết điều đấy, nhưng mọi người không can dự chuyện của nhau, có người chồng không biết, tưởng mình được hưởng phúc một chồng nhiều vợ.



Như Trâu Tĩnh Tĩnh đến tuổi này rồi, con cũng lớn cả rồi, mọi người cũng không yêu cầu tận tâm tận lực với nhau, hơn nữa quan hệ bên ngoài của ông Thẩm cũng loạn cả lên, ông cũng biết vợ mình chẳng ngoan hiền gì, nhưng vợ cho ông buông thả, ông cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho. Sau khi ông Thẩm sinh bệnh, Trâu Tĩnh Tĩnh cũng không liên lạc với người ngoài, chuyên tâm chăm sóc cho ông. Dù sao đây cũng có thể là ngày tháng cuối đời của ông, hầu hạ có tốt hay không rất có khả năng liên quan đến vấn đề di sản. Hơn nữa vợ chồng họ ở bên nhau nhiều năm như vậy cũng là có bởi có duyên có phận, ông Thẩm chăm chăm vào lực ảnh hưởng và quan hệ xã hội của Trâu Tĩnh Tĩnh, Trâu Tĩnh Tĩnh thì trúng ý với túi tiền của ông Thẩm, dù bên ngoài thế nào cũng sẽ không chia tay.



Nhưng mấy tháng này bệnh tình ông Thẩm đỡ hơn, không có vấn đề nghiêm trọng gì, ngày nào Trâu Tĩnh Tĩnh ở nhà cũng rất buồn chán, hôm qua ra liên lạc với người ngoài một chuyến. Không ngờ lai bị ông Thẩm phát hiện.


Phim điện ảnh khác với phim truyền hình, phim truyền hình tốc độ nhanh, một ngày quay hơn mười cảnh, ba tháng có thể quay xong một bộ phim truyền hình ba bốn mươi tập. Mà phim điện ảnh yêu cầu sự tinh xảo, nhất là “Bảo nhi” là phim nói về thời kì lịch sử cách mạng hào hùng, một ngày quay một cảnh là chuyện thường, cảnh Lục Lăng Hằng đóng vai ăn mày đến khi lên phim chỉ được mấy phút, nhưng lúc quay lại mất rất nhiều ngày. Để giảm bớt phiền toái, nếu sáng hôm sau quay “Bảo nhi” trước, anh không tắm đã đi ngủ, nếu sáng hôm sau quay “Hôn quân” trước, anh phải tắm rửa sạch sẽ để còn trang điểm.



Kê Tân không quay theo lịch trình, thành ra lớp trang điểm của Lục Lăng Hằng phải sửa lại, đến khi chuẩn bị xong xuôi chắc trời đã tối đen, sợ rằng hôm nay không quay được gì, lỡ hẳn mất một ngày.



Lục Lăng Hằng đã nói vậy, Thẩm Bác Diễn lập tức cương quyết, yêu cầu Kê Tân phải làm theo sắp xếp, vứt cái thứ linh cảm chó má của ông ta đi. Kê Tân cứng đầu cũng không lại được nhà đầu tư, cuối cùng đành phải nhắm mắt quay.



Buổi tối sau khi kết thúc công việc, đột nhiên Lục Lăng Hằng lên tiếng: “Đưa mấy tư liệu sống mà Kê Tân quay cho em xem một chút, em muốn xem rốt cuộc ông ta quay thế nào.”



Thẩm Bác Diễn không nói gì, lập tức đi lấy băng quay về.



Sau khi hợp tác được một thời gian, Lục Lăng Hằng bắt đầu nghi ngờ Kê Tân. Nói gì thì nói, làm một đạo diễn, có cá tính đến đâu mà làm việc như vậy thì cũng không chuyên nghiệp. Đương nhiên, không phải trong nghề không có đạo diễn như vậy, có những người quả thật rất tài hoa, chỉ là nếu Kê Tân cứ tiếp tục như vậy, dự tính ba tháng nhưng e rằng một năm cũng không quay xong được. Cũng không phải không chờ được, nhưng phải xem vị đạo diễn này có đáng để chờ đợi hay không, phải xem ông ta có thật sự tài hoa hay không.



Lục Lăng Hằng, Thẩm Bác Diễn và Chu Việt Việt tìm một phòng họp bắt đầu xem thành quả Kê Tân quay được trong thời gian này.



Không bao lâu, Lục Lăng Hằng vuốt cằm nói: “Ông ấy quay nhân vật rất có chiều sâu.”



Quả đúng là Kê Tân có tài năng của mình, ông rất giỏi khai thác sự đặc sắc của diễn viên, có nhiều cảnh quay thật sự rất hay, những gì Lục Lăng Hằng cảm thấy mình không diễn ra được đều được đạo diễn lợi dụng góc quay thể hiện ra.



Chu Việt Việt không muốn thừa nhận cũng không được: “Vẫn còn có chút tài hoa.”



Xem xong đoạn băng quay, Thẩm Bác Diễn thở dài: “Cái gì có thể nghe theo được thì tận lực nghe theo đi, quan trọng là, phải quay ra một bộ phim điện ảnh thật hay.”