Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 94 : Khó khăn

Ngày đăng: 07:14 19/04/20


– Khó khăn.



Đến khi Thẩm Bác Diễn xử lý xong công việc trong tay mà có thời gian quay về Hoành Điếm, “Bảo nhi” đã quay được một nửa.



“Bảo nhi” được tăng vốn đầu tư, vốn dự toán chỉ bốn ngàn vạn, cuối cùng lại vượt hơn một nửa, mới quay chụp thôi đã tốn hơn sáu ngày vạn, còn chưa tính kinh phí sau này chế tác hậu kỳ. Hơn nữa giờ công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình Bác Quân còn chưa có phim, cũng không có nguồn thu nào, đầu tư hai bộ phim gần như vắt khô Thẩm Bác Diễn.



Lục Lăng Hằng quay phim xong quay trở về khách sạn, Thẩm Bác Diễn và Chu Việt Việt đều đang ở trong phòng anh, phát sầu với đống sổ sách trước mặt.



Chu Việt Việt thấy anh trở về, vội bắt chuyện: “Tiểu Lục tới đây mau, có chuyện này cần bàn bạc với cậu.”



“Sao ạ?” Lục Lăng Hằng tiến lên trước.



“Về chuyện phòng nghỉ.” Chu Việt Việt nói, “Đổi phòng ở cho cậu, điều kiện không tốt như bây giờ, có ổn không?”



Lục Lăng Hằng có hơi giật mình nhìn Thẩm Bác Diễn. Anh lập tức hiểu đây là chuyện gì, đồng ý nói: “Không thành vấn đề, cháu vốn không cần phòng lớn như vậy.”



Đoàn phim không có tiền. Lục Lăng Hằng được xếp ở phòng tổng thống, trên thực tế, với địa vị của anh bây giờ, ở các đoàn phim khác đều không được ở căn phòng tốt thế này, một tháng ở khách sạn của anh đã tốn hai mươi vạn, đây đều là Thẩm Bác Diễn thương anh, muốn anh được đãi ngộ tốt nhất, sắp xếp cho anh dựa theo tiêu chuẩn thiên vương. Thật ra Lục Lăng Hằng không quá quan trọng vấn đề này, mỗi ngày thời gian anh ở khách sạn vốn không nhiều, chỉ có cái giường cho anh ngủ là được rồi.



Chu Việt Việt ghi vài nét bút, đứng lên nói: “Để tôi đi tìm nhà tài trợ và nói chuyện với đạo diễn, xem có thể tăng quảng cáo vào không.”



Chu Việt Việt đi rồi, Lục Lăng Hằng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bác Diễn, hỏi: “Sắp hết tiền rồi?”



Không ít đoàn phim đều như vậy, thoạt đầu tiêu tiền như nước, về sau lại không có tiền. Thẩm Bác Diễn không muốn ngặt nghèo khoản chế tác phim, cho nên chỉ có thể tiết kiệm tiền ở những khoản khác.



Thẩm Bác Diễn kéo tay anh đặt lên ngực mình xoa xoa, nói giỡn: “Anh sắp chết nghèo rồi, sau này em phải nuôi anh thôi.”



“Được.” Lục Lăng Hằng đáp ứng một tiếng: “Cơm với chao, cơm trộn xì dầu với cơm trộn dưa chua, một ngày ba bữa thay đổi liên tục, thấy thích chưa?”



Thẩm Bác Diễn nắm tay anh đưa lên miệng khẽ cắn một cái, giọng đen tối: “Anh chỉ ăn em thôi.”



Lục Lăng Hằng thấy cả người như tê dại, một luồng điện từ đầu ngón tay chạy tới ngực.



Thẩm Bác Diễn vuốt ve lòng bàn tay Lục Lăng Hằng, “Tay gì mà chẳng có mấy thịt, quay hai phim làm em gầy đi nhiều.”



Lục Lăng Hằng sờ sờ eo mình. Ba tháng này anh sụt năm cân, quả đúng là lao lực.


Bàn tay xoay bút của Thẩm Bác Diễn ngừng lại: “Có vấn đề gì?”



“Nội dung phim không nối tiếp nhau.” Chu Việt Việt đầy bực bội, cố nén giận mà nói rõ ràng, “Lúc quay phim Kê Tân luôn quay khác lịch trình, còn sửa kịch bản, có vài cảnh ông ta không quay, tình tiết cũng thay đổi, nội dung không khớp với kịch bản.”



Thẩm Bác Diễn bỏ bút xuống. Hắn muốn hỏi có thể cắt nối biên tập để giấu đi vấn đề không, nhưng hiển nhiên, nếu có thể Chu Việt Việt đã không gọi cho hắn.



Trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, lời Thẩm Thanh Dư nói, hành động khó giải thích của Kê Tân, báo cáo tài vụ và lo lắng của phó tổng Lưu, những chuyện này đổ dồn lên đầu Thẩm Bác Diễn. Hắn đã không còn nóng ruột, bây giờ đây rất bình tĩnh, bình tĩnh đến chính bản thân hắn cũng giật mình.



“Kê Tân nói thế nào?”



“Ông ta còn có thể nói thế nào nữa? Chu Việt Việt nghiến răng nghiến lợi, “Ông ta bảo lúc quay phim khó tránh khỏi hồ đồ! Còn gì để nói nữa?!”



“Ông ta có cách giải quyết không?”



“Ông ta bảo quay bổ sung! Nhưng các diễn viên đều có lịch bận, còn vấn đề tiền bạc, quay thế nào bây giờ?”



“Ngoài quay bổ sung ra không còn cách nào nữa sao?



Chu Việt Việt không lên tiếng. Còn cách nào nữa? Trước lúc chiếu phim thôi miên khán giả cho khán giả ngốc luôn cùng nhân vật chính sao?



Thẩm Bác Diễn dùng sức hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra: “Nghĩ cách quay bổ sung đi, chuyện tiền bạc tính sau, giờ lập tức tìm ra những đoạn phim còn thiếu, sau đó liên hệ với diễn viên, tìm biên kịch cùng nghĩ cách, xem có thể điều chỉnh kịch bản hay không.”



Chu Việt Việt không ngờ Thẩm Bác Diễn lại bình tĩnh như vậy, không khỏi hỏi: “Thẩm tổng không tức giận sao? Kê Tân, ông ta..”



“Cháu còn bực hơn!” Thẩm Bác Diễn nói, “Nhưng giờ không có thời gian để bực dọc, cháu còn có vấn đề lớn hơn phải giải quyết. Trước tiên cô làm theo phương án giải quyết của cháu đi, cháu giao phó toàn quyền cho cô!”



Chu Việt Việt chỉ có thể nghe theo.



Cúp điện thoại của Chu Việt Việt, Thẩm Bác Diễn cầm áo khoác lên, đứng đậy đi ra ngoài. Phòng làm việc của phó tổng Lưu ở ngay bên cạnh hắn, cửa phòng không đóng, trông thấy Thẩm Bác Diễn thì kinh ngạc nói: “Thẩm tổng đi ra ngoài sao?”



“Ừ.” Thẩm Bác Diễn dừng bước lại, bình tĩnh nói: “Tôi tới tổng công ty xem. Cậu lập tức liên hệ với ngân hàng đi, xem có thể cho vay bổ túc vốn không?”



Phó tổng Lưu vô cùng kinh ngạc: “Tổng công ty xảy ra vấn đề gì sao?”



“Có lẽ vậy.” Thẩm Bác Diễn nhắm mắt lại, rốt cuộc sự bình tĩnh trên khuôn mặt hắn cũng nứt ra, “Tôi mong là như vậy.. nhưng.. nói chung mau chóng liên hệ với ngân hàng đi, phòng chuyện không may.”