Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 95 : Anh em mâu thuẫn

Ngày đăng: 07:14 19/04/20


– Anh em mâu thuẫn.



Năm giờ chiều, Thẩm Thanh Dư đang ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, thư ký gọi điện tới.



“Thẩm tổng, em trai của ngài tới.”



Thẩm Thanh Dư lấy làm kinh hãi: “Em trai tôi? Thẩm Bác Diễn? Nó tới có ý gì, giờ nó đang ở đâu?”



“Vâng, anh ấy muốn gặp ngài, có cho anh ấy vào không ạ?”



Thẩm Thanh Dư nhìn đồng hồ đeo tay một chút, do dự mấy giây: “Không cần, nói là tôi ra ngay.”



Thẩm Thanh Dư cất văn kiện, cầm tập công văn đi ra, đi tới cửa, anh ngừng lại một hồi, sau đó mở cửa đi ra. Đi qua hành lang, Thẩm Bác Diễn đang đứng bên ngoài chờ anh.



“Sao em lại tới đây?” Thẩm Thanh Dư cười híp mắt vỗ vỗ vai hắn, “Mấy tuần rồi không gặp, trông em có vẻ gầy đi. Dạo này vất vả lắm sao?”



Thẩm Bác Diễn không trả lời câu hỏi của anh ta: “Cùng ăn cơm tối được không?”



Thẩm Thanh Dư khẽ run lên một chút, đoạn trả lời: “Ừ.”



Hai người vào bao sương trong nhà hàng, Thẩm Thanh Dư bắt đầu tìm đề tài nói chuyện: “Công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình của em, gần đây có dự án gì mới không?”


Nhân viên phục vụ vội vã lui ra ngoài, đóng cửa lại.



Hai mắt Thẩm Bác Diễn đỏ au, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh hận em thì dồn hết lên người em đi! Sao lại xuống tay với Lục Quân Càn!?”



Thẩm Thanh Dư đẩy em trai đang bất động ra, không thể làm gì hơn là bỏ kháng cự, tránh ánh mắt của hắn: “Anh không hiểu em đang nói cái gì.”



Khả năng kiểm soát tình hình của Thẩm Thanh Dư rất mạnh, nhưng hôm nay đã tính sai. Vốn là hôm nay anh tính dụ dỗ Thẩm Bác Diễn, đợi công ty con không thể hoạt động mà sụp đổ, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà xé rách lớp mặt nạ của mình. Nhưng cho dù đã giương cung bạt kiếm tới mức này, Thẩm Thanh Dư vẫn lý trí như trước, những điều không nên nói thì không nói, ai biết được liệu người em ngây thơ này có thông minh đột xuất mà giấu máy ghi âm trong người không?



Bốp!



Thẩm Bác Diễn nện một quyền vào sống mũi Thẩm Thanh Dư, Thẩm Thanh Dư từ trên ghế ngã sõng soài xuống đất. Thẩm Bác Diễn đã bị giận đến mất hết lý trí, kéo cổ áo Thẩm Thanh Dư lên mà đấm tiếp, đấm đến khi mắt Thẩm Thanh Dư nổ đom đóm, mũi sặc mùi máu tươi.



“Bảo vệ! Bảo vệ đâu!” Thẩm Thanh Dư gắng gượng đỡ lấy đòn công kích của Thẩm Bác Diễn, hoảng hốt gọi ra bên ngoài.



Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng kêu lập tức mở cửa xông vào, tách Thẩm Bác Diễn đã mất hết lý trí và Thẩm Thanh Dư đầy máu trên mặt ra.



Thẩm Bác Diễn nhìn dáng vẻ người anh mình vẫn luôn kính trọng chật vật mà hèn mọn đến đáng thương, ngọn núi trong lòng cũng sụp xuống. Hắn ra sức trừng mắt với Thẩm Thanh Dư, muốn nhớ kỹ bộ dạng anh ta bây giờ, giằng co một lúc sau đó mới đẩy nhân viên phục vụ đang lôi kéo hắn mà sải bước đi ra ngoài.



Nhân viên phục vụ muốn ngăn hắn lại nhưng không được, không biết làm sao hỏi Thẩm Thanh Dư bị thương: “Thẩm tiên sinh, có cần báo cảnh sát hay không?”



Thẩm Thanh Dư lau máu bên khóe miệng, chán nản khoát khoát tay: “Không cần báo cảnh sát, cứ để nó đi đi.”